Chương 155: Soái Miêu 3 Giây
Rất đẹp trai!
Nhìn mèo mun, Trần Hạo kinh hãi, ánh mắt mơ hồ.
Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng con mèo mun ục ịch, béo tới mức chỉ có thể làm gối ôm này, thế mà sau khi biến thân còn có dạng này, quả thực rung động tâm linh mà!
Ngay cả đám lão gia tử cũng trợn tròn mắt.
Đây chính là sủng vật do các đại sư nuôi sao? Quả nhiên không giống với lão bách tính bình thường chúng ta nuôi.
Gà ngốc càng trợn tròn mắt.
Đây là mèo chết sao? Tại sao nó có thể biến thành màu đỏ tím?
Nhìn một thân lông của mình, ah, cũng rất lộng lẫy, tuyệt đối là soái ca bên trong đám gà, có phong phạm vương giả. Nhưng so với trạng thái của mèo mun giờ phút này, trong nháy mắt liền sinh lòng xấu hổ.
Sau đó, gà ngốc u oán nhìn về phía Trần Hạo.
Đều đi theo ngươi lăn lộn, có thể đối xử bình đẳng hay không?
Oa ô!
Hoàn thành biến thân, mèo mun hưng phấn nhảy vọt, khăn đỏ tung bay, vuốt mèo vung vẩy, bá bá bá! Đẹp đẽ ngời ngời.
Sau đó, mèo mun đột nhiên nhìn về phía tiểu hồ ly, giương vuốt mèo lên, bên trong mắt mèo tràn đầy khiêu khích.
Nhìn thấy móng vuốt của tỷ chưa? Ngươi có sợ hay không.
Tiểu hồ ly nguyên bản đang quan sát trạng thái của mèo mun, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của nó, lập tức tiểu hồ ly cười, híp mắt lại.
Lại xù lông đúng không? Có bản lĩnh đến cắn ta đi.
Mèo mun phát hiện tiểu hồ ly khiêu khích lại, lập tức nổi giận.
Tỷ chỉ là cho ngươi một cái cảnh cáo mà thôi, để ngươi đừng có tâm tư gì đó, không nghĩ tới ngươi còn dám phản kháng? Là cảm thấy móng vuốt của miêu tỷ ta không đủ sắc bén hay sao?
Thân thể nhún xuống một cái, sau đó mèo mun đột nhiên phóng tới tiểu hồ ly. Khí tức hung tàn bá đạo kia giống như một con mãnh hổ xuống núi, dũng mãnh không ai bì nổi.
Trần Hạo nhìn thấy liền sợ hãi.
Đậu phộng, con mèo chết tiệt này muốn làm cái gì? Chúng ta ở cùng một chiến tuyến mà, ngươi đừng gây chuyện cho lão tử nha!
Thế nhưng chuyện phát sinh sau đó làm Trần Hạo lần nữa trợn tròn mắt.
Mèo mun vọt tới phía trước tiểu hồ ly ba bốn mét, trong nháy mắt dừng lại, chỉ là dùng cái khí tức khủng bố kia uy hiếp tiểu hồ ly, xem ra cũng biết nặng nhẹ, không có ý tứ đánh nhau, chỉ muốn hù dọa một chút, biểu hiện sự trâu bò của mình.
Nhưng đối mặt với uy hiếp của mèo mun, tiểu hồ ly lại hờ hững, không hề bị lay động.
Chờ tới lúc khí tức hung tàn bá đạo của mèo mun tới người, tiểu hồ ly đột nhiên mở mắt, sau đó thân thể cũng bắt đầu biến lớn.
Lớn lên, lớn lên, lớn lên!
Nguyên bản tiểu hồ ly nhỏ bé đáng yêu, trong nháy mắt biến thân to lớn!
Cao chưa tới một mét, biến thành cao hơn ba mét, nguyên bản vẻ mặt đáng yêu cũng trở nên vô cùng dữ tợn, hai cái đuôi thật dài từ phía sau hiện ra, lơ lửng đong đưa.
Tiểu đại hồ ly cũng giương một cái hồ chưởng lên, bắn ra ba cái lợi trảo, nhe răng cười nhìn mèo mun.
Lợi trảo của nó không phải thép, nhưng cực lớn, so với tay người còn lớn hơn, vừa nhọn vừa sắc, lóe ra hàn quang khí thế hung ác.
Biến hóa trong nháy mắt này, thật giống như một con sóng lớn cao ba mét va chạm với một con sóng lớn cao mười mét.
Mèo mun:
- …
Khung cảnh nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đám người lão gia tử:
- …
Gà ngốc:
- …
Trần Hạo:
- …
- Khụ khụ, uhm, biểu diễn rất đặc sắc, hồ đạo hữu đạo hạnh cao thâm, bội phục bội phục, ha ha ha ha.
Vừa kịp phản ứng, Trần Hạo vội vàng chạy tới, không để ý ánh mắt ngốc trệ mờ mịt của mèo mun, trực tiếp ôm lấy nó, quát lớn:
- Đừng làm rộn, biến trở về cho ta.
Mèo mun không dám phản kháng, ngoan ngoãn thu nhỏ thân thể, móng vuốt trong lòng bàn tay mèo thu hồi, khăn đỏ trên cổ biến mất, lại biến thành bộ dáng ục ịch chất phác, ngoan ngoãn ghé vào trong ngực Trần Hạo, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sau đó ánh mắt vừa tức vừa buồn bực nhìn đại hồ ly, trong lòng oán giận không thôi.
Chớ đắc ý, ngươi chớ đắc ý, ta sẽ vượt qua ngươi, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.
Nhìn mèo mun bị hù dọa đến mất mật, đại hồ ly cũng biến trở về bộ dáng đáng yêu trước kia, ánh mắt linh động, cùng mèo mun đối mặt, lộ ra ý tứ tiểu tử, ta chờ ngươi.
Mèo mun:
- …
Chờ Trần Hạo ôm mèo mun đến một bên trấn an, gà ngốc cũng lấy lại tinh thần, sau đó cộp cộp chạy tới bên cạnh tiểu hồ ly, đầu gà ra sức gật, sau đó ánh mắt cực nóng nhìn tiểu hồ ly, bộ dáng về sau ngươi chính là đại tỷ của ta.
Tiểu hồ ly trên dưới đánh giá gà ngốc một chút, chi chi một tiếng. Sau đó khinh thường đi ra.
Gà ngốc:
- …
Ha ha ha! !
Gà ngốc nổi giận, cánh đều mở ra, mắt gà bộc phát lửa giận.
Nó cảm giác lòng tự trọng của mình bị chà đạp nghiêm trọng, đây là khinh nhờn không thể tha thứ đối với nó.
Thế nhưng ngẫm lại chân diện mục vừa rồi của tiểu hồ ly, cổ gà ngốc rụt lại, vội vàng lại chạy về phía bên cạnh Trần Hạo, nhìn mèo mun khanh khách gọi.
Mèo mun lạnh lùng nhìn gà ngốc.
Chỉ biết nịnh nọt, ngươi vừa rồi đi dập đầu với tiểu hồ ly làm như ta không nhìn thấy vậy, ngươi con gà đầu đất này. Ta trước kia nhìn lầm ngươi rồi.
Trong mắt gà ngốc tràn đầy oan ức.
Ta chỉ muốn tìm chỗ dựa mà thôi, ai bảo bản bảo bảo hiện nay yếu nhất chứ.
Trấn an mèo mun một hồi, nhìn mèo mun đã khôi phục bình tĩnh, Trần Hạo lúc này mới âm thầm ngạc nhiên.
Hồng cân đại đao kia đến cùng có lai lịch gì? Vì sao sau khi Khai Quang lại có thể bị mèo mun hấp thu, còn có thể biến hóa thần kỳ như vậy?
Trần Hạo nhìn về phía những lão gia tử kia, nhìn bọn họ vẫn còn ngơ ngác, lộ vẻ mê mang, Trần Hạo liền biết.
Xem chừng Mao lục gia cũng không biết lai lịch của thanh đại đao tổ truyền này.
Cũng đúng, thiên hạ to lớn cỡ nào, không thiếu cái lạ, là mình kiến thức kém mà thôi, có lẽ về sau sẽ có cơ hội biết được.
Nhưng việc để Trần Hạo chấn kinh vẫn là con tiểu hồ ly kia.
Thực tình không nhìn ra, con tiểu hồ ly này vậy mà đã mọc ra được hai cái đuôi, chậc chậc, cữu vĩ hồ trong truyền thuyết là thật sao? Hai cái đuôi mà đã lợi hại như vậy, vậy như chín cái đuôi sẽ lợi hại đến mức nào đây?
Náo loạn một chút, lấy việc tiểu hồ ly bại lộ thực lực trấn áp tiểu tâm tư của mèo mun mà kết thúc, sau đó bầu không khí lại hài hòa xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh nắng gắt lặn về phía tây, sắc trời bắt đầu tối.
Trần Hạo mang theo đám lão gia tử bắt đầu bố trí.
Sau khi bàn luận, hôm nay đám người lại chọn lựa một bộ phim kinh điển cũ.
Phim tên là Thiên Đường hồi âm, nói về chuyện của một người sống cô độc.
Nói đến, Trần Hạo chưa từng xem loại phim ảnh cũ của vài thập niên trước như thế này, rất thần kỳ, còn có thể bảo tồn đến nay, nhưng đám lão gia tử lại có người đã xem qua, biểu thị phim này có thể mang lại thân tình, càng thêm tinh tế, chạm tới tâm linh con người.
Đã có lựa chọn, đám người chuẩn bị thỏa đáng liền yên lặng chờ đợi oán linh đi ra, tiếp tục trình chiếu, tranh thủ để nhứng oán linh kia từ bên trong oán niệm đi ra, để bản thân được cứu rỗi.
Sắc trời chậm rãi tối dần, càng ngày càng đen, mặt trăng đã lên cao, sơn thôn hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng một màn quỷ dị lại xuất hiện.
Trước đó trời tối sẽ bộc phát oán sát khí, giờ lại hoàn toàn không có một chút động tĩnh, trong sơn cốc đen nhánh yên lặng.
Nếu không phải là trải qua một màn đêm qua, đám lão gia tử kém chút cũng hoài nghi sơn cốc này có phải là cấm địa hay không? Mình có phải là già quá nên hồ đồ rồi, sinh ra ảo giác?
Đám người mờ mịt nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo:
- …
Mẹ nó chứ, lại có chuyện gì nữa? Oán sát đâu? Oán linh đâu? Tại sao không thấy ai ra hết vậy?
Chẳng lẽ là.
Mắt Trần Hạo sáng lên, như có điều suy nghĩ.
Lục Đạo - TruyenYY.com