Chương 156: Kỹ Thuật Tán Gẫu Của Mao Lục Gia
Xem ra lại là chuyện tốt vị lão nhân mặc áo dài kia làm ra.
Lão gia tử này hoàn toàn đã bị oán hận bóp méo tâm linh, chỉ muốn trả thù phát tiết, hoàn toàn không nghe khuyên giải.
Chuyện như thế cũng thôi đi, nó còn ngăn cản không cho những oán linh khác được siêu độ, lòng dạ này đáng phải chết!
Nhìn sơn cốc, Trần Hạo suy tính một lát, đột nhiên cắn răng triệu tập đám lão gia tử tới, tỏ ra rằng mình muốn đi vào tìm oán linh, nói chuyện trực tiếp.
Đám lão gia tử lo lắng, Mao lục gia hỏi:
- Đại sư, đây có phải quá mạo hiểm rồi hay không?
Trần Hạo nói:
- Đêm qua chiếu phim đã lưu lại hạt giống trong lòng những oán linh kia, hiện tại khó cảm hóa nhất chính là lão gia tử oán linh kia, cho nên con muốn thử liên hệ một chút. Nếu không cứ kéo dài như vậy, có vị lão gia kia ngăn cản, căn bản sẽ không thể nào thành công.
Đám lão gia tử yên tĩnh.
Hôm nay những oán linh kia đều không ra, bọn họ cũng nhìn ra vấn đề.
Thế nhưng nếu để Trần Hạo mạo hiểm lại không tốt lắm, dù sao Trần Hạo là người chủ chốt, nếu như Trần Hạo xảy ra vấn đề gì, vậy oán linh nơi này ai đến siêu độ?
- Như vậy đi, đại sư, cậu để tôi đi đi.
Mao lục gia đột nhiên mở miệng nói.
Trần Hạo giật mình, đang muốn nói chuyện thì Mao lục gia lại tiếp tục nói:
- Đại sư cũng không cần từ chối, đây là biện pháp thỏa đáng nhất, cậu đi mạo hiểm không có lợi, nếu những oán linh này không nghe lý lẽ, không nghe cậu thì làm sao bây giờ? Hơn nữa tuổi tôi đã cao, cũng không quan tâm sống lâu thêm mấy ngày, nếu có thể cảm hóa những oán linh này, cũng coi như tích góp chút âm đức cho Mao gia thôn, đây là chuyện tốt, cậu là một thanh niên, tương lai còn dài mà, không cần thiết phải tranh với tôi.
Trần Hạo á khẩu không trả lời được.
Đây là chuyện tranh đoạt giữa con với ngài ư? Lão gia ngài nói như vậy, ta làm sao phản bác được?
- Lục ca, anh có được hay không? Nếu không đổi em đi?
Một lão đầu béo mập hỏi.
Mao lục gia trừng mắt:
- Chú dám nghi ngờ anh hả? Nếu không trở về hỏi chị dâu chú một chút, xem chị dâu ngươi trả lời thế nào?
Lão đầu mập:
- . . .
Trần Hạo lập tức xạm mặt lại, lão gia à, cho ngài đi là được rồi. Cũng đừng lời gì đều nói ra miệng, con vẫn là một hài tử đây này.
- Đại sư, cứ quyết định như vậy đi, mấy người cứ chờ tin tức tốt của ta.
Mao lục gia ngạo nghễ nói xong liền quay người đi tới sơn cốc.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Lão gia, ngài đừng vội, con chuẩn bị cho người. . .
Mao lục gia lại cũng không quay đầu lại, tiện tay vung lên nói:
- Không cần, lão đầu tử chém người mới dùng đao, khuyên người đều nhờ miệng lưỡi.
Trần Hạo:
- . . .
Một đường cất bước, Mao lục gia trực tiếp đi vào trong sơn cốc, đi tới trước di chỉ.
Cảm giác được khí tức của người sống, oán sát khí lần nữa xao động, không bao lâu, một đám quỷ hiện ra, chính là những oán linh kia.
Những oán linh kia ngạc nhiên nhìn Mao lục gia, không dám tin tưởng, hắn đã thua thiệt một lần, thế mà còn dám xông tới, không muốn sống nữa à?
Lão gia tử oán linh kia càng nhe răng cười, âm lãnh nói:
- Ngươi còn dám tới chịu chết! Ta sẽ giúp ngươi một tay.
Mao lục gia không hề sợ hãi, đầu ngẩng lên, hừ lạnh nói:
- Vậy ngươi làm đi, nếu ta kêu một tiếng, ta làm cha ngươi.
Oán linh lão gia tử:
- . . .
Một lời trấn trụ oán linh lão gia tử, Mao lục gia tiếp tục nói:
- Ta thật cảm thấy bi ai cho các ngươi, vô tội uổng mạng thì cũng thôi đi, thời đại kia bụng ăn không no, ăn bữa nay lo bữa mai, chết cũng coi là một cách giải thoát, nhưng thời đại bây giờ đang thịnh thế, thiên hạ yên ổn phồn vinh, là thời điểm để hưởng phúc, các ngươi chỉ nhớ cừu hận, không muốn đầu thai. Thật sự là một đám dân vô tri.
Loại giễu cợt này, trong nháy mắt kích thích những oán linh kia, ánh mắt của từng người phẫn nộ nhìn chằm chằm Mao lục gia.
- Làm sao? Còn không phục? Tới đây, tới đây, chơi chết ta đi, nói cho các ngươi biết, đại sư muốn siêu độ các ngươi là ý nghĩ của đại sư, Mao lục gia ta là con trai của Mao tam đao, lão tử anh hùng hảo hán, đầu mất thì cùng lắm để lại một cái sẹo to bằng miệng chén, hôm nay đã dám đến, không có ý định sống mà đi ra. Nhưng các ngươi cũng nghĩ kỹ đi, chết ở nơi này, ta chính là quỷ ở nơi này, đến lúc đó quỷ đuổi tà ma, liền xem ai hung ác hơn, lão tử sống bảy mươi ba năm, thứ khác không học được, nhưng chém người lại là một hảo thủ, muốn thử cứ tới.
Mao lục gia duỗi cổ ra, mặt lộ vẻ hung thần ác sát, trông ra so với những oán linh này còn đáng sợ hơn.
Đám oán linh:
- . . .
Oán linh lão gia tử nổi giận:
- Lão tiểu tử, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Mao lục gia nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng thiếu mất mấy chiếc:
- Nhàn rỗi không có gì làm, tới cùng các ngươi lảm nhảm tán gẫu, làm sao? Không muốn giết chết ta nữa à? Được rồi, vậy ta liền chậm rãi nói một chút, ban ngày một người một mình nói nhảm, hiện tại cảm giác mặt đối mặt trò chuyện vẫn thoải mái hơn. Tới cả đây, đều ngồi.
Nói xong, Mao lục gia tựa như chủ nhân đang chào hỏi.
Đám oán linh:
- . . .
Mặt Mao lục gia trầm xuống:
- Không nể mặt mũi hả? Lão tử đã nói rồi, hoặc là giết chết ta, chờ lão tử sau khi chết dùng nắm đấm nói chuyện, hoặc là bình tĩnh lại, chúng ta giảng đạo lý, các ngươi chọn một loại đi.
Đám oán linh hai mặt nhìn nhau.
Mẹ nó chứ, đến cùng ai mới là ác quỷ đây?
Tuy thế vẫn có mấy oán linh động lòng, theo bản năng bỗng nhúc nhích.
-Không được động.
Oán linh lão gia tử đột nhiên gầm thét, sau đó hung tợn nhìn về phía Mao lục gia: - Lão tiểu tử, ngươi cố ý gây sự đúng không? Vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, oán sát khí trên thân của oán linh lão gia tử bắt đầu xao động.
Còn chưa đợi ông ta xuất thủ, Mao lục gia bước nhanh tới trước mặt, đầu duỗi ra, dùng sức vỗ vào cổ, giống như nghển cổ đợi giết, giễu cợt nói:
- Tới tới tới, lão gia hỏa ngươi bây giờ là quỷ, ta đánh không lại ngươi, trước giết chết ta, để sau khi ta biến thành quỷ lại đến so tay một chút, xem nắm đấm của ai lớn hơn.
Oán khí trên thân oán linh lão gia tử lập tức cứng đờ, cả người đều thấy mơ màng.
Mẹ nó chứ chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy!
- Thế nào? Không dám động thủ? Ta còn tưởng rằng ngươi có nhiều bản sự lắm. Gan bé như thế còn dám hô to gọi nhỏ, nếu ngươi là người sống, lão tử giết ngươi đều không cần xuất ra đao thứ hai.
Mao lục gia cười lạnh đảo mắt một vòng, tiếp tục nói:
- Ta là người thô kệch, nói chuyện không dễ nghe, các ngươi đừng thấy lạ, nhưng mà ta cũng là người biết chuyện, làm gì đều thích giảng đạo lý. Các ngươi có oan khuất, ta hiểu rõ, nhưng cừu nhân đã chết hết, các ngươi tìm ai báo thù bây giờ? Đừng nói lòng mang oán hận, không báo thù không cam tâm. Đại sư nói, người như các ngươi chính là tự tuyệt đường lui, các ngươi có thể không quan tâm, nhưng bọn nhỏ này thì sao? Bọn nó làm quỷ bao nhiêu năm rồi, các ngươi có cấn nhắc cho chúng bao giờ chưa? Các ngươi là dạng cha mẹ ông bà kiểu gì thế? Lương tâm của các ngươi để đâu? Bị chó ăn rồi hả?
Mao lục gia nói một hồi, nói vừa nhanh vừa vội, càng về sau âm điệu càng cao, nói tới nước bọt phun tung tóe.
Một đám oán linh nghe thấy thế ánh mắt phức tạp, đặc biệt là những người dẫn theo hài tử kia, họ vội kéo hài tử nhà mình lại.
Oán linh lão gia tử thấy thế thầm nói không tốt, liền muốn mở miệng, nhưng Mao lục gia thật giống như đã dự liệu được, đột nhiên quay người, giận dữ hét:
- Lão tiểu tử ngươi ngậm miệng cho gia gia, ta cho ngươi nói chuyện sao?
Oán linh lão gia tử:
- . . .
Lục Đạo - TruyenYY.com