Chương 157: Oán Linh Tạo Phản
- Ngươi đừng nhìn ta, ta nói ngươi đó. Ngươi xem xem, ngươi cũng đã lớn tuổi rồi, cho dù không bị người giết thì có thể sống thêm được mấy ngày? Có thể tại thời loạn thế kia sống lâu như thế, ta đã cảm thấy ngươi lời to, hiện tại còn mặt mũi giả vờ ở đây sao.
Mao lục gia trừng mắt nhìn, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.
Oán linh lão gia tử:
- . . .
Mao lục gia tiếp tục nói:
- Ngươi nhìn lại những thôn dân này một chút xem, nhìn những hài tử này xem, bọn họ ai cũng nhỏ hơn ngươi, bọn họ chịu tai vạ bất ngờ đã rất thống khổ rồi, ngươi thân là một trưởng giả, không đi trấn an họ, không muốn cho bọn họ có một cái kết quả tốt, ngược lại còn ở đây châm ngòi thổi gió, bàn lộng thị phi, ngươi nói ngươi sống nhiều năm như, đều sống thành thân chó rồi à? Truyền thống mỹ đức của Hoa Hạ ta, ngươi một cái cũng không có, ngươi có tư cách gì lãnh đạo mọi người, có tư cách gì để tất cả mọi người nghe ngươi.
Oán linh lão gia tử:
- . . .
Thân thể của Mao lục gia ưỡn một cái, lại nhìn về phía những oán linh khác, ngạo nghễ nói:
- Ta cũng lười nhiều lời, các ngươi đều là người đáng thương, nếu như có thể, đại sư của chúng ta sẽ giúp các ngươi cầu một chút báo đáp, cho nên tiếp tục lưu ở nơi này chịu thống khổ, hay là đời sau hưởng thụ thịnh thế phồn hoa, đều do các ngươi quyết định, lời ta đã nói xong, ai phản đối, ai đồng ý?
Oán linh lão gia tử:
- . . .
Chúng oán linh:
- . . .
Mao lục gia cười: - Rất tốt, xem ra không có ai phản đối, như vậy hiện tại đều cùng ta ra xem phim, để các ngươi mở mang kiến thức một chút về hoàn cảnh xã hội hiện nay, tình trạng thịnh thế, cũng để cho các ngươi biết hiện tại đi đầu thai tốt bao nhiêu.
Nói xong, Mao lục gia ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người đi luôn, không chút dây dưa dài dòng.
Một đám oán linh nhìn lẫn nhau, đều thấy được đối phương đang động tâm.
Nhưng khi đám người đang muốn hành động, oán linh lão gia tử đột nhiên mở miệng nói:
- Các ngươi thật muốn từ bỏ sao? Nỗi thống khổ vì bị sát hại, thống khổ vì bị phá hư cuộc sống yên bình, trơ mắt nhìn vợ con chết thảm, gia đình bị hủy, sau khi chết càng không ai chôn cất cho, hồn phách không nơi nương tựa trong mấy trăm năm, các ngươi thật sự không hận? Thật không muốn. . .
- Đừng nghĩ tới việc ngừng cương trước tường, ngươi lão già này, ngươi vẫn còn nói nữa à, ngươi. . .
Đột nhiên nghe được lời nói phía sau lưng, Mao lục gia mới đi chưa được mấy bước liền nổi giận.
Hắn vất vả miệng lưỡi, cầu mong những oán linh này có kết cục tốt, lão gia hỏa này vẫn còn ở đây nói hươu nói vượn, mẹ nó chứ ngươi không muốn đầu thai cũng đừng cản đường những người khác, ngươi như thế là có ý gì? Không chỉ muốn hại mình, ngay cả mọi người cùng thôn trước đây đều muốn kéo theo chịu tai họa? Lương tâm của ngươi thật bị chó ăn rồi ư?
Thế nhưng lời nói của Mao lục gia còn chưa nói xong, một tráng hán oán linh bỗng xuất hiện tại trước mặt Mao lục gia, đưa tay bắt lấy cổ hắn, chặt đứt lời của hắn.
Bị tráng hán oán linh chậm rãi nhấc lên, nhìn ánh mắt âm lãnh ác độc của oán linh này, trong lòng Mao lục gia thở dài một tiếng.
Dù mình miệng lưỡi dẻo quẹo, chung quy vẫn có người không chịu tỉnh ngộ, cam nguyện một đường đi đến vực sâu! Lần này thật xong đời rồi.
Ngay lúc hắn bị bóp cổ tới nỗi trước mắt đã biến thành màu đen, đột nhiên một đạo hồng quang từ trước mặt chợt lóe lên, sau đó Mao lục gia liền cảm giác thân thể của mình rơi xuống đất, liên tục ho khan.
Sau khi bình tĩnh nhìn lại, Mao lục gia nhìn thấy Trần Hạo cũng chạy vào, cầm kiếm gỗ đào trong tay, một kiếm đánh bay tráng hán oán linh kia.
- Đại sư. . .
Trần Hạo nói:
- Lão gia tử chớ nói chuyện, con đều nhìn thấy, có vài ác linh đã không chịu tỉnh ngộ, vậy cũng đừng trách con không khách khí.
Nói xong, Trần Hạo lạnh lùng nhìn về phía oán linh lão gia tử.
Đám oán linh khi còn sống đều là những người bình thường, nói thật, thật muốn siêu độ cũng không khó.
Thế nhưng oán linh lão gia tử này cũng không biết mọc ở đâu ra, bản thân mình không nghe, lại còn ảnh hưởng đến người khác, quả thực không thể nói lý.
- Đều đi vào rồi à, tốt, rất tốt, hôm nay các ngươi đừng mong có thể thoát đi.
Oán linh lão gia tử nhìn thấy Trần Hạo, nhìn thấy mèo mun gà ngốc cùng tiểu hồ ly, càng thấy được mười mấy lão gia tử đi vào, ông ta nhe răng ra cười, tỏ vẻ điên cuồng oán hận.
Tiếp lời của nó, oán sát khí như thủy triều, ầm vang bộc phát, bao trùm sơn cốc, ngăn chặn đường lui của đám người Trần Hạo.
Sự cường đại của oán sát khí này làm Trần Hạo không rét mà run, đó là gần trăm oán linh liên hợp cùng một chỗ, mấy trăm năm thai nghén mà thành, đừng nói hơn hai mươi năm đạo hạnh, cho dù có gấp đôi, Trần Hạo cũng không phải đối thủ.
Nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn lão gia tử bị oán linh bóp chết, chỉ có thể mạo hiểm tiến đến, liên hợp lại thử xem có thể đối kháng hay không.
Mắt thấy oán sát khí hội tụ như vỡ đê miệng cống chạy ra tứ phía, Trần Hạo đang định để gà ngốc gáy lên.
Gà ngốc thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng, muốn vươn cổ gáy, dọa sợ đám oán linh.
Thế nhưng sau một khắc, một màn kinh người xuất hiện.
Chỉ thấy oán sát khí gào thét như sóng lớn kia đột nhiên một phân thành hai, đại đa số oán sát khí hướng về phía đám oán linh bao phủ, an tĩnh ẩn núp xuống. Cơ hồ chỉ còn lại chưa tới một phần trăm oán sát khí bị oán linh lão gia tử thúc giục.
Một màn này xuất hiện làm cho bọn người Trần Hạo kinh ngạc.
Oán linh lão gia tử lại bị sợ hãi, nhìn hằm hằm các oán linh khác nói:
- Các ngươi đang làm gì? Các ngươi muốn tạo phản à?
Đám oán linh lần này không có tiếp tục giữ im lặng nữa, một oán linh có bộ dáng một phụ nữ bước ra một bước, mở miệng nói: - Lưu lão gia, chúng ta muốn đầu thai.
- Chúng ta muốn đầu thai.
- Chúng ta muốn đầu thai.
Một câu lại một câu, đám oán linh đều mở miệng. Thanh âm cơ hồ đã hòa vào một chỗ.
Oán linh lão gia tử trợn tròn mắt.
Chuyện này sao có thể, mình đã cố gắng dẫn đạo trong mấy trăm năm, thế mà bị tan rã dễ dàng như vậy? Bọn họ bị thuyết phục dễ như thế? Vì sao? Đám ngu dân các ngươi tại sao lại bị ảnh hưởng dễ dàng như vậy?
- Đầu thai, đầu thai? Tại sao phải đầu thai? Làm quỷ không tốt sao? Bọn hắn đều đang lừa các ngươi, thế giới bên ngoài cho tới bây giờ cũng không có chân chính yên ổn, trong thế giới phồn hoa luôn tồn tại hắc ám, các ngươi cảm thấy mình thật sự có thể đầu thai làm người trong sạch, sống tốt cả đời ư? Đều là gạt người, đều là giả dối, chỉ cần đi theo ta, các ngươi mới có thể sống tốt được, mới có thể mạnh lên, mới có thể không sợ hãi, các ngươi tại sao muốn làm trái ta.
Oán linh lão gia tử gầm thét.
- Lưu lão gia, đừng nói hươu nói vượn nữa, cái chết của chúng ta có liên quan đến ngươi, là ngươi hại chết chúng ta.
Đột nhiên, một tiếng nói kinh người vang lên.
Ban đầu chúng oán linh đang giữ im lặng đều kinh hãi, kinh ngạc nhìn về phía oán linh vừa nói chuyện kia, đó là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn đơn bạc, gầy như que củi, người mặc y phục rách rưới.
Đám oán linh nhận ra nó, đây là người lúc bọn họ còn sống đi tới thôn, hắn là một người cô đơn, làm người nhát gan, không thích nói chuyện, dựa vào làm việc giúp các nhà trong thôn để kiếm chén cơm mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Lúc đầu bên trong oán linh, nó là một tên phổ thông nhất, oán khí trên thân rất ít, không được coi trọng.
Hiện tại, tất cả oán linh đang nhìn nó, chờ nó giải thích.
Nhưng oán linh lão gia tử lại biến sắc, còn không đợi nó mở miệng, oán linh thiếu niên đã tiếp tục nói:
- Lúc ta chết, ta ở bên ngoài nhà ngươi nghe được bọn họ nói ngươi là một tên tham quan, tham rất nhiều bạc, ngươi còn giao ra rất nhiều ngân phiếu để xin tha, thế nhưng ngươi vẫn bị giết, những chuyện này ta đều thấy.
Lục Đạo - TruyenYY.com