Chương 158: Miệng Lưỡi Sắc Bén
Cái gì!
Lời của oán linh thiếu niên giống như một tiếng sét lớn, rung động tất cả oán linh.
Lưu lão gia là tham quan!
Sơn phỉ là vì Lưu lão gia mà đến.
Bọn hắn chỉ bị liên luỵ?
Việc này khác với lời nói của Lưu lão gia nhiều năm qua!
Đông đảo oán linh cùng nhau nhìn về phía oán linh lão gia tử, oán sát khí muốn ngo ngoe động, làm oán linh lão gia tử cảm giác không rét mà run.
- Các ngươi đừng nghe nó nói mò, một mao đầu hài tử biết cái gì. Từ khi lão phu đi vào nơi này, tất cả mọi hành động các ngươi đều nhìn thấy, nếu không phải như thế, các ngươi cũng sẽ không đề cử lão phu làm trưởng thôn, chẳng lẽ tất cả mọi thứ các ngươi đã chứng kiến còn không bằng một câu của người khác?
Oán linh lão gia tử vội vàng nghĩa chính ngôn từ phản bác, bộ dáng đau lòng kia, nhìn thật đúng như là đang thuật lại chuyện cũ.
- Báo cáo, ta có nghi vấn.
Lúc này, Trần Hạo đột nhiên giơ tay lên, ra vẻ học sinh tiểu học ngây thơ.
Oán linh lão gia tử âm lãnh nhìn về phía hắn, mịt mờ đưa ra cảnh cáo cùng uy hiếp.
Trần Hạo không hề bị lay động, hé miệng cười một tiếng:
- Lão gia tử nói lúc đến nơi đây, rất tốt đối với các thôn dân đúng không?
Oán linh lão gia tử hừ lạnh:
- Lão phu không thẹn với lương tâm.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Nhưng có một vấn đề, lão gia tử tốt như vậy, vĩ đại như vậy, thậm chí có thể để cho thôn dân đề cử trở thành trưởng thôn, vì sao sau khi chết lại nhất định phải đem các thôn dân vô tội bị uổng mạng biến thành oán linh? Chư vị oán linh ở đây, cho dù các ngươi không hiểu rõ quỷ có mấy loại, nhưng hẳn đã biết được một ít, dạng như các ngươi tương đương với tự từ bỏ cơ hội đầu thai, sau đó đi đến con đường tà ác, loạn giết người vô tội, kết quả sau cùng chính là bị cao nhân Đạo môn tiêu diệt. Lão gia tử ngươi cũng không cần phản bác, tà không thắng chính, từ xưa đã thế. Ngươi nhìn thấy kẻ xấu nào có thể một mực ung dung ngoài vòng pháp luật không? Không phải cuối củng đều chết cả sao, lúc đó còn bị người phỉ nhổ, lưu lại tiếng xấu thiên cổ.
Oán linh lão gia tử nguyên bản đang muốn mở miệng cũng bị câu nói sau cùng của Trần Hạo làm cho há mồm nói không nổi.
Ánh mắt của đám oán linh lấp lóe, oán sát khí lưu động, trong lòng bây giờ cũng không bình tĩnh.
Trần Hạo cười nói:
- Thôi được, giải thích mạnh mẽ như vậy luôn luôn nói không thông, lão gia tử không thẹn với lương tâm đúng không, vừa vặn vãn bối có cái bí pháp, chỉ cần thêm vào trên thân thể ngươi, liền có thể để ngươi miệng phun chân ngôn, lão gia tử xin yên tâm, bí pháp này vô hại, cam đoan không có ảnh hưởng gì đối với ngài.
Sắc mặt oán linh lão gia tử đại biến, lúc này mới phản bác:
- Ai biết ngươi nói thật hay giả, lão phu cự tuyệt.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Lời này của lão gia tử quá vô lý, bây giờ chúng ta đều ở đây, nếu các ngươi liên hợp lại vãn bối cũng không phải là đối thủ, nếu như giở trò xấu đối với ngươi, đây không phải là tự tìm đường chết sao! Vãn bối còn không sợ, ngươi sợ cái gì?
Trần Hạo lưu manh như thế, đám oán linh cũng kịp phản ứng, một oán linh mở miệng nói:
- Lưu lão gia, ân tình của ngài đối với chúng ta, chúng ta ghi ở trong lòng, nhưng hiện tại chúng ta cần biết chân tướng, chỉ cần ngài đồng ý phối hợp, chứng minh mình thật không thẹn với lương tâm, ta đồng ý từ bỏ đầu thai, ngài nói cái gì chính là cái đó, không oán hận một câu.
- Không sai, Lưu lão gia, chúng ta chờ một câu của ngài, mời nói cho chúng ta biết chân tướng.
- Ta không muốn chết không minh bạch, còn phải loạn giết người vô tội, ta muốn biết chân tướng.
- Lưu lão gia. . .
Một oán linh mở miệng, những oán linh khác cũng mồm năm miệng mười nói, cho thấy thái độ nhất trí.
Sắc mặt của oán linh lão gia tử cực kỳ khó coi.
Trần Hạo đột nhiên đưa tay, bắt pháp quyết, một đoàn pháp quang tại đầu ngón tay hiện ra, giống như sắp thi pháp.
Oán linh lão gia tử thấy thế, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, sau đó hai oán linh tráng hán liền ngăn tại trước mặt của hắn, cảnh giác nhìn Trần Hạo.
- Các ngươi tin tưởng hắn mà không tin tưởng ta, được, coi như mắt lão phu bị mù, năm đó vậy mà trợ giúp một đám bạch nhãn lang kiến thiết thôn xóm.
Sau khi oán linh lão gia tử hết kinh hoảng, lại tỏ vẻ bi phẫn quát lớn.
Trần Hạo thu hồi pháp quang, mặt trêu tức nói:
- Còn chưa động thủ mà, đừng sợ. Hơn nữa, lời này của lão gia tử không đúng rồi, cái gì gọi là bạch nhãn lang? Chẳng lẽ bởi vì một điểm trợ giúp không quan trọng của ngươi, liền muốn người khác vì ngươi trả giá hồn phi phách tán mới gọi là có lương tâm sao? Cái đạo lý củ chuối gì thế.
Oán linh lão gia tử giận dữ nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Tên khốn kiếp này, sao ngươi lại nói năng chua ngoa thế? Ngươi không nói lời nào thì sẽ chết à?
Trần Hạo lại không để ý, hắn nhìn về phía đám oán linh nói:
- Thấy được chưa, hiện tại ai đúng ai sai, liếc qua thấy ngay, các ngươi có ý gì không?
Ánh mắt của đám oán linh phức tạp nhìn về phía Lưu lão gia, không nói một lời.
Năm đó rối loạn, đám người bọn họ đều là nạn dân cùng đường mạt lộ, ngoài ý muốn được Lưu lão gia trợ giúp, lúc này mới ở trong sơn cốc sinh sống, được hưởng một đoạn thời gian bình tĩnh an ổn.
Nhưng cũng bởi vì Lưu lão gia, bọn họ bị giết chết thảm thiết, chết không có chỗ chôn, mấy trăm năm thê lương không nơi nương tựa.
Trong lòng có cảm ơn, cũng có oán hận, đủ loại cảm giác.
Cư dân Hoa Hạ đều là dạng này, lúc còn sống chỉ cần có thể sống sót liền không sinh ra ý nghĩ lộn xộn gì.
Mà lúc được người khác trợ giúp, cho dù cuối cùng bị thương tổn cũng khó có thể làm ra chuyện trả thù.
Đây là tư tưởng nho gia quá thâm nhập lòng người, người Hoa trọng ân hơn là mang thù.
- Đại sư, siêu độ cho chúng ta đi.
Một thanh âm đột ngột vang lên, là một lão nhân bên trong đám oán linh mở miệng, biểu lộ lạnh nhạt, oán sát khí trên thân cũng đang chậm rãi biến mất.
Những oán linh khác tuy không lên tiếng, nhưng cũng giống như lão nhân kia, oán sát khí trên thân đều đang yếu bớt, từng người nhìn về phía Trần Hạo, yên lặng chờ đợi.
Trần Hạo thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng không uổng phí công phu, khiến đám oán linh này khôi phục lý trí cơ bản nhất.
Sau đó Trần Hạo cười nói:
- Bản môn siêu độ chi pháp khác với môn phái trong Đạo môn, ta ta cần biết tiếc nuối trước khi chết của mọi người là gì, chỉ cần hoàn thành tiếc nuối, các ngươi mới có thể lần nữa tiến vào luân hồi.
Đám oán linh nhìn lẫn nhau.
Còn có loại phương pháp siêu độ như thế sao? Không phải là pháp sư thi pháp, sau đó liền siêu độ ư? Tại sao đến vị đại sư trước mắt lại phiền toái như thế?
Nhưng ngẫm lại, tâm của đám oán linh lại có chút được sưởi ấm, tựa hồ rất có nhân tính, còn giúp hoàn thành nguyện vọng, chỉ là, chúng ta có tiếc nuối gì?
Một đám oán linh nhìn nhau.
Đều chết hết hơn một trăm năm rồi, ai còn nhớ chuyện này?
Nhìn một đám oán linh không nói lời nào, Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Các ngươi đều không có gì tiếc nuối sao?
Một cái oán linh lão nhân khổ sở nói:
- Đại sư, nói tiếc nuối khẳng định có, chúng ta là vô tội uổng mạng, muốn nhất vẫn là tìm những người sát hại chúng ta kia, thế nhưng đã qua bao nhiêu năm, không nói những người kia, dù con cháu của bọn hắn đều đã xuống mồ hết rồi, tiếc nuối này hoàn thành như thế nào?
Trần Hạo im lặng.
Nói rất có lý, chỉ nghĩ đến siêu độ không có chú ý tới việc này, vậy phải làm thế nào?
Đang suy nghĩ, đột nhiên Mao lục gia mở miệng nói:
- Đại sư, tôi có biện pháp.
Trần Hạo ngạc nhiên nhìn về phía Mao lục gia.
Một đám oán linh đều mang vẻ mặt tràn đầy tò mò.
Mao lục gia cười nói:
- Chúng ta tới diễn một đoạn đi.