Chương 159: Hí Tinh
Diễn một đoạn? Diễn cái gì?
Trần Hạo có chút mờ mịt.
Trong mắt Mao lục gia hiện ra vẻ hưng phấn, tiếp tục nói:
- Các ngươi nghĩ thử, trong hiện thực không báo được thù rồi, nhưng tiếc nuối cũng không phải không có cách giải khai, cho nên ta suy nghĩ, chúng ta sẽ diễn lại tình cảnh lúc trước một lần, chỉ là lần này ta thay đổi kết cục, cho những sơn phỉ xâm phạm kia một cái đón đầu đau đớn, các ngươi thấy thế nào?
Chúng oán linh nhìn lẫn nhau, còn có thể chơi như vậy sao?
Trần Hạo cũng có chút trợn tròn mắt:
- Lão gia từ à, như vậy có được hay không? Cẩn thận thấy cảnh sinh tình, biến khéo thành vụng.
Mao lục gia nói:
- Làm sao không được, ta muốn chính là thống khoái trong lòng, bất kể nói thế nào đều nên thử một chút, không thử một chút làm sao biết.
Trần Hạo cảm thấy có chút đạo lý, nhìn về phía đám oán linh nói:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
Một oán linh lão gia tựa hồ động tâm ta trả lời:
- Có thể thử một chút, nói đến lão hán lúc trước cũng muốn phản kháng, chỉ là chân trượt một cái không có đánh trúng, cho nên rất tiếc nuối.
- Đúng đúng, lúc ấy trong tay ta không có vũ khí, nếu không khẳng định đã cùng sơn phỉ liều mạng rồi.
Lại một oán linh hán tử mở miệng, giống như rất chờ mong.
Trần Hạo:
- . . .
- Được rồi, nếu như tất cả mọi người không còn ý kiến khác, vậy chúng ta sẽ diễn một đoạn.
Quyết định xong, Mao lục gia thật sự hưng phấn, chủ động chạy đến trước mặt đám oán linh, cười ha hả bắt đầu thương nghị làm sao diễn.
Rất nhanh ai vào chỗ người nấy. Dưới oán sát khí huyễn hóa, một màn sinh hoạt bình tĩnh trước đây lại xuất hiện.
Sơn thôn vẫn như cũ, phòng ốc hoàn chỉnh, vẫn là đám oán linh lúc còn sống mặc dù sinh hoạt không tốt nhưng lại tự do tự tại.
Ngay dưới tình huống mọi người không có chút cảnh giác nào, đột nhiên bọn người Mao lục gia đóng vai sơn phỉ, cầm trong tay đại đao, ê a quái khiếu lao đến.
Các thôn dân mờ mịt thất thố, lập tức rối bời.
Vọt tới phụ cận, Mao lục gia vung vẩy đại đao đột nhiên dừng lại, bất mãn nói:
- Ta nói các vị, phải nhập vai đi chứ, các ngươi bây giờ không phải là dê đợi làm thịt à, các ngươi phải đoàn kết, phải phản kháng, nhìn bộ dáng như hiện tại, không cần mấy lần trùng sát, các ngươi liền chết sạch rồi, khác lúc trước chỗ nào đâu?
Một đám oán linh mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Quả nhiên lúc trước không phải chết oan uổng mà, hiện tại lại đến một lần, thế mà vẫn còn bộ dáng như thế này.
- Lại đến, ta vừa rồi không thích ứng, hiện tại tìm được chút cảm giác rồi.
Oán linh lão gia đáp ứng diễn một đoạn ban đầu kia kích động nói.
Mao lục gia gật đầu nói:
- Được, chúng ta tiếp tục.
Nói xong, Mao lục gia mang theo nhóm huynh đệ cùng một chỗ quay lại, lưu lại đám oán linh đang bàn luận.
Khoan hãy nói, lần thứ nhất không làm tốt, tính tích cực của đám oán linh ngược lại được tăng lên. Một đám oán linh tự mình suy nghĩ, nói mình lúc ấy làm gì, phải cảnh giác như thế nào.
Rất nhanh, ai vào chỗ nấy một lần nữa.
Đám oán linh bắt đầu làm việc như thường ngày, nhưng bắt đầu cảnh giác hơn.
Đột nhiên, nhóm các lão gia tử Mao lục gia đóng vai sơn phỉ lao đến.
Oán linh lão gia gầm thét một tiếng:
- Có sơn phỉ.
Vừa nói xong, một đám oán linh đâu còn ngơ ngẩn như lúc trước, lập tức huyễn hóa thành ác tướng, từng người bộc phát ra khí tức hung tàn, mắt lộ hung quang.
Đám lão gia tử vội dừng lại.
- . . .
Oán linh lão gia mặt mũi mờ mịt:
- Sao thế? Lại thế nào?
Mao lục gia tức giận:
- Ta nói muốn đóng kịch, có biết đóng kịch hay không? Hiện tại chúng ta phải diễn xem lúc các ngươi còn sống sẽ phản kháng như thế nào? Ngươi xem các ngươi bây giờ một chút, từng người đều là hung thần ác sát, lúc ấy sơn phỉ thấy các ngươi không bị hù chết cũng bị hù sợ tè ra quần, mẹ nó chứ thằng nào có gan dám đến chọc giận các ngươi?
Đám oán linh:
- . . .
Lại nhìn lẫn nhau, thật đúng là bộ dáng này bây giờ của bọn họ không giết người đã là tốt rồi, có tên nào dám đến kiếm chuyện với bọn họ đây?
- Được rồi, xem ra các ngươi không hiểu cái gì là đóng kịch, chúng ta xem trước một đoạn phim đi.
Mao lục gia bất đắc dĩ nói một câu, liền nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Đại sư, không bằng trước chiếu một đoạn địa đạo chiến đi, để bọn họ học tập một chút.
Trần Hạo một mực đang ở vào trạng thái mông lung:
- . . .
Đại gia à, ngài thật là làm cho con lau mắt mà nhìn đó. Còn dám nói với con ngài chỉ là lão hán chơi đao trên núi, ngài hiểu biết hơi bị nhiều rồi, ngài xác định ngài không phải một vị phong đao thoái ẩn, đại lão cam hưởng thái bình nào đó chứ.
Nhìn đến ánh mắt mong đợi của đám oán linh, Trần Hạo yên lặng bắt đầu trợ giúp.
Bọn họ không phải chơi đóng kịch đến hứng thú rồi chứ, đại sư như ta biết làm sao đây? Thôi cứ chịu mệt nhọc để đám oán linh chơi với mấy vị lão gia tử là được.
Rất nhanh, màn ảnh đã được bố trí tốt, máy chiếu vào chỗ, sau đó một bộ phim kháng chiến kinh điển chậm rãi xuất hiện.
Nguyên bản đám oán linh đối với mình không cách nào phối hợp mà xấu hổ, nhưng xem bộ phim mới lạ kia, bọn họ rất nhanh liền bị hấp dẫn, ngay cả tiểu oán linh đều rúc vào bên người phụ mẫu, nháy mắt, vẻ mặt thành thật.
Địa đạo chiến kinh điển, là bất luận kẻ nào đều không có cách nào kháng cự, đặc biệt là các loại phương thức ứng đối mà nhân dân dùng để chống lại kẻ xâm lược càng khiến bọn họ dư vị vô tận, âm thầm khen hay.
Một đám oán linh chưa hề xem qua các loại phim ảnh này, chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt, tư duy nhỏ hẹp đều phát triển ra, có vài oán linh đã bắt đầu thảo luận, lúc diễn kịch phải làm như thế nào mới được.
Lúc đám oán linh bị điện ảnh hấp dẫn, oán linh lão gia tử mang theo hai oán linh hộ vệ bị hoàn toàn cô lập, trong gió rét có chút thê lương.
- Giả, đều là giả, ngu dân làm sao có thể phản kháng quân đội, đây đều là giả.
Mặc dù cũng đang xem phim, cũng xem không dời mắt, nhưng trong miệng oán linh lão gia tử vẫn đều là oán niệm.
- Lão gia tử, không phải ta có ý kiến gì với ngươi, chính là dùng loại phương thức mà ngươi cho rằng giả này mà Hoa Hạ ta chiến thắng kẻ xâm lượt có vũ khí tân tiến hơn, đồng thời một đường quật khởi, ngươi miệt thị bộ phim này chính là miệt thị trí tuệ của vô số tiền bối Hoa Hạ.
Trần Hạo lạnh nhạt mở miệng.
Oán linh lão gia tử:
- . . .
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Không nói chuyện xưa, nói hiện tại, lão gia tử, lúc ngươi còn sống cũng lớn tuổi rồi, tại sao lại là một tham quan? Coi như không bị tai vạ bất ngờ, ngươi cũng chỉ có thể sống thêm mấy năm. Lấy nhiều bạc như vậy, mình cũng dùng không hết. Đừng nói với ta la ngươi lưu lại cho hậu thế, lúc chết ngươi cốn tận nơi này, nếu có con cháu thì ngươi đã cho bọn họ hết rồi.
Oán linh lão gia tử theo bản năng phản bác:
- Ai nói ta không có con cháu, chỉ là bọn họ. . .
Nói đến chỗ này, oán linh lão gia tử hoàn hồn, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Trần Hạo mỉm cười:
- Chỉ là cái gì? Chỉ là bởi vì có dạng trưởng bối tham quan như ngươi, cho nên họ mới bị mang họa ư? Hoặc là nói, đây chính là nguyên nhân ngươi lại hận thế nhân như thế? Chậc chậc, tự hỏi mình xem, ngươi cảm thấy hợp lý không? Đến cùng là ai sai?
Sắc mặt của oán linh lão gia tử cực kỳ phức tạp.
Trần Hạo nói:
- Chuyện đã xảy ra hơn một trăm năm, ta cũng mặc kệ ai đúng ai sai, ngươi năm đó dã làm cái gì, ta cũng không muốn hỏi đến, dù không có hậu thế, nhưng lão gia tử ngươi khi còn sống cũng là một thành viên của Hoa Hạ ta, là một thành viên của dân tộc chúng ta, còn đã từng là thủ lĩnh một phương. Ta hi vọng ngươi có thể từ góc độ này suy tính một chút, ngươi đã sống một đời, được mảnh đất này dưỡng dục cả đời, ngươi hồi báo được cái gì, ngươi sao lại nhẫn tâm tổn thương nó như thế.
Lục Đạo - TruyenYY.com