Chương 160: Siêu Độ
Trải qua địa đạo chiến gột rửa, đám oán linh rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là phản kích đến từ dân chúng.
Không sợ địch nhân hung ác, chỉ sợ mình không nghĩ được biện pháp.
Phải biết, trí tuệ của dân chúng mới là vô tận!
Sau đó, lần diễn kịch thứ ba chính thức bắt đầu.
Lần này, quá trình liền trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Đám oán linh hấp thu tinh túy của địa đạo chiến, tại lúc Mao lục gia đóng vai sơn phỉ vọt tới, đám oán linh nhanh chóng tản ra, kết thành liên minh phản kháng.
Lão nhân, tráng hán, phụ nữ, hài đồng, cơ hồ toàn bộ tích cực tham gia, không ngừng tổng kết vấn đề, giải quyết vấn đề, sau đó cải biến phương thức phản kháng.
Trần Hạo một mực yên lặng quan sát.
Hắn phát hiện, diễn kịch thật là một biện pháp tốt, không chỉ để đám oán linh hưởng thụ niềm vui thú được phản kháng, hơn nữa oán khí của bọn họ trong quá trình này không ngừng bị suy yếu.
Trong một lần thuận lợi kháng cự gần nhất, đánh tan sơn phỉ, lúc tất cả các oán linh reo hò, đột nhiên âm thanh đã lâu không nghe thấy của hệ thống đại lão truyền đến.
Ding: Oán linh quỷ thôn, oán sát một trăm bảy mươi ba năm, siêu độ hoàn thành, ban thưởng Tụ Lý Càn Khôn.
Ồ!
Không phải không có nhiệm vụ à, tại sao lại trực tiếp hoàn thành
Trần Hạo khẽ giật mình.
Hắn cảm giác phần thưởng lần này không giống với những lần trước.
Thông báo này hình như không giống với việc trợ giúp quỷ vật khác, là hoàn thành siêu độ chứ không phải là ban thưởng do hoàn thành di nguyện trước khi chết của oán linh.
Đây là một loại hình thức nhiệm vụ mới ư!
Mẹ nó chứ, hệ thống đại lão ngươi không đúng rồi, ngươi toàn bộ đều là nhờ túc chủ tìm tòi, hoàn toàn không nhắc nhở một chút nào, nếu như ca lười một chút, chẳng phải cả đời cũng sẽ không làm được loại nhiệm vụ này ư?
Trong lòng cảm thán, còn chưa kịp xem xét ban thưởng, Trần Hạo liền thấy oán sát khí trên người đám oán linh kia đang nhanh chóng biến mất, chỉ trong chốc lát, mỗi một oán linh đều biến thành trạng thái âm hồn bình thường, không còn cảm giác thấy một tia tà ác hung thần nào nữa.
Nhưng quỷ dị chính là oán linh lão gia tử với hai tên hộ vệ của hắn vẫn ở trạng thái oán sát như cũ, không có thay đổi nào.
Tựa hồ cảm giác được cái gì, mặt hai tên hộ vệ oán linh lộ ra vẻ hoảng sợ, còn chưa mở miệng, thân thể liền bị khống chế bay lên, sau đó tán loạn.
Oán linh lão gia tử cũng có kết quả tương tự, nhưng lão gia tử vào giờ phút này không có oán hận, chỉ là ánh mắt phức tạp tự lẩm bẩm:
- Báo ứng, đây là báo ứng.
Trong lúc nói nhỏ, ánh mắt hắn nhắm lại, thân ảnh chậm rãi tán đi.
- Cảm ơn mọi người, tạ ơn đại sư.
Đám oán linh cũng bay lên, phát ra bạch quang nhu hòa, mỗi một người đều mỉm cười, thần sắc tường hòa, ánh mắt thanh tịnh. Đối với Trần Hạo, đối với các lão gia tử, thậm chí đối mèo mun, gà ngốc cùng tiểu hồ ly, phát ra lời cảm tạ chân thành.
Đám lão gia tử mệt mỏi thở hồng hộc, một thân mỏi mệt. Nhưng giờ phút này bọn họ nhìn những oán linh này được luân hồi, đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mèo mun và gà ngốc cũng yên lặng ngồi xổm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một đám oán linh được siêu độ.
Bọn nó vừa rồi cũng tham dự diễn kịch, đóng vai gà mèo trong thôn, lúc bị đám người Mao lục gia bắt, các loại chơi đùa khiêu khích, chơi rất là vui vẻ.
Mà trải qua tiếp xúc dạng này, bọn nó đối với những âm linh quỷ vật này cũng có cảm xúc khác.
Trong lúc bay lên, đám oán linh chậm rãi tán đi.
Theo bọn họ biến mất, bên trong sơn cốc cũng phát sinh biến hóa.
Di chỉ quỷ thôn kia đột nhiên bị sụp đổ, từng vách tường, từng cái xà nhà, thật giống như đã trải qua năm tháng dài dằng dặc, toàn bộ vỡ thành mảnh vụn.
Chờ cho hết thảy đều kết thúc, sơn cốc không còn một tia oán sát khí nào nữa.
- Phù! Mệt chết lão tử, xem như siêu độ bọn họ thành công.
Một lão gia tử không có chút hình tượng nào nằm ở trên mặt đất, mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Mao lục gia cười hắc hắc, ánh mắt cực nóng nói:
- Cả một đời sinh hoạt tại dưới cái bóng của cha ta, chưa hề vượt qua được, còn tưởng rằng đời này cứ như vậy, không nghĩ tới lục gia ta rốt cục làm được một chuyện vĩ đại, sau khi chết gặp tổ tông, ta cũng có thể đứng thẳng lưng, nói một câu, lão tử anh hùng tuy nhỏ nhưng càng mạnh.
- Ha ha ha, Lục ca nói đúng, chém tiểu quỷ tử có gì tài ba, kể cả có thể chém nhiều tiểu quỷ tử đi nữa, nhưng có thể siêu độ oán linh, ai không dám nói chứ lão tử liền dám nói. Sau khi chết gặp tổ tông, lão tử nhất định sẽ được tổ tông khen tới nở hoa.
. . .
Nhìn cả đám lão gia tử nói chuyện như đánh rắm, mặt mũi tràn đầy đắc ý, Trần Hạo hiểu ý cười một tiếng.
Thật sự là một đám lão tiền bối khả kính, hắn rất khâm phục, có gan có mưu.
Chi chi!
Đột nhiên, tiểu hồ ly chạy tới bên cạnh Trần Hạo, ngồi xổm xuống, mắt to linh động nhìn Trần Hạo, tràn đầy cảm kích.
Trần Hạo cười nói:
- Hồ đạo hữu không cần khách khí, oán linh ở quỷ thôn này, ai trong Đạo môn gặp cũng sẽ quan tâm thôi. Ta chỉ là có duyên gặp được mà thôi.
Tiểu hồ ly lắc đầu.
Nhận qua dạy bảo của Càn Bình đạo trưởng, nó đối với Đạo môn cũng có hiểu biết nhất định.
Nếu là cao nhân khác của Đạo môn tới, tuyệt không phải xử lý như bây giờ.
Mà sau khi tự mình trải qua phương thức của Trần Hạo, nó đối với loại oán linh quỷ vật này cũng có thêm rất nhiều cảm ngộ và lý giải.
- Đúng rồi, quỷ thôn đã giải quyết, ngày sau hồ đạo hữu có tính toán gì không
Trần Hạo mở miệng hỏi.
Tiểu hồ ly giơ móng vuốt lên, chỉ chỉ vào trong núi.
Trần Hạo sững sờ:
- Hồ đạo hữu dự định ở lại nơi này tu hành?
Tiểu hồ ly gật đầu, chi chi vài tiếng, nó liền nhổm người lên, song trảo khép lại, cúi đầu một cái thật sâu, sau đó không đợi Trần Hạo có hành động, xoay người rời đi.
Bất quá sau khi đi được vài bước, tiểu hồ ly dừng lại, đột nhiên vọt tới bên cạnh mèo mun, chân nhỏ đánh bay mèo mun, sau đó mang theo tiếng cười vui sướng, một đường chạy xa, bên trong ánh rạng đông yếu ớt biến mất ở trong núi rừng.
Mèo mun lăn mình một cái, thật vất vả mới đứng vững, bắn ra móng vuốt thép, nhưng phát hiện tiểu hồ ly đã không thấy đâu nữa, nó lập tức tức giận kêu lên, lông tóc đều dựng lên.
Hỗn đản hồ ly tinh này, đạo hạnh cao không bình thường, nhưng đạo hạnh cao liền có thể trêu đùa ta sao, ngươi chờ đấy, ngươi chờ đấy, miêu tỷ ta nhất định sẽ trở về, đến lúc đó. . .
Trần Hạo nhìn dở khóc dở cười.
Hai con vật này sao lại nhìn đối phương không vừa mắt nhỉ, cứ khiêu khích nhau mãi.
Nhưng lúc nhìn thấy tiểu hồ ly rời đi, Trần Hạo cũng thở dài một tiếng.
Nguyên bản hắn có ý nghĩ muốn mang tiểu hồ ly theo bên cạnh, dù sao dạng linh vật vừa xinh đẹp vừa lợi hại như thế, hắn rất thích.
Thế nhưng là tiểu hồ ly đã lựa chọn, cũng làm cho Trần Hạo hiểu được.
Hồ, là linh thú sống trong núi, nếu như mang theo bên người, đưa vào trần thế, vậy còn gọi là Hồ ư? Trong trần thế, hồ ly đều thành chó hết rồi.
Nếu như thế, ta cầu chúc đạo hữu, hiển hóa Cửu Vĩ, siêu phàm thoát tục.
Đối với phương hướng mà tiểu hồ ly rời đi, Trần Hạo làm một cái cổ lễ Đạo môn.
Không bao lâu, nắng gắt soi chiếu, mặt đất sáng tỏ.
Gà ngốc tinh thần sung mãn, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn trời gáy dài, chấn động núi rừng, biểu thị một ngày mới đã bắt đầu.
Quỷ thôn đã không còn tồn tại, đương nhiên không cần thiết phải lưu lại sơn cốc, đám lão gia tử thu thập hành lý, chuẩn bị lên đường về nhà ăn mừng.
Nhưng Trần Hạo lại ngăn cản đám lão gia tử, sau đó đi đến bên cạnh những đồ vật kia, phất tay, mấy rương hành lý lớn biến mất không thấy gì nữa.
Đám các lão gia tử:
- . . .