Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 161: Chu Cương Gọi Đến

Chương 161: Chu Cương Gọi Đến

Không để ý tới biểu lộ của đám lão gia tử, Trần Hạo lần nữa đi tới trước mặt tượng Chân Vũ Đế Quân, vung tay lên, tượng Chân Vũ Đế Quân biến mất.
Đám lão gia tử:
- . . .
Quay người mỉm cười, Trần Hạo nói:
- Chư vị lão gia tử, chúng ta đi thôi.
Ngơ ngác theo Trần Hạo rời đi, thật lâu, đám lão gia tử mới lấy lại tinh thần, nhưng cũng không hỏi cái gì, chỉ là nhìn Trần Hạo một cái thật sâu.
Cho dù biết không ít truyền thuyết về các lão đạo trưởng, cũng đã thấy mèo mun và tiểu hồ ly biến thân.
Nhưng tất cả đều không kinh người bằng loại thần thông như nước chảy mây trôi của Trần Hạo.
Đây là Tụ Lý Càn Khôn đó, theo truyền thuyết thì đây là thủ đoạn thần tiên mới có.
Chỉ là. . . Lúc trước vì sao không thi triển?
Một đường quay lại thôn, lúc này đã là chiều tối.
Đám lão gia tử khách khí hàn huyên vài câu, sau đó mỗi người đều quay về nhà mình, mặc dù trợ giúp oán linh luân hồi, tinh thần được thỏa mãn, nhưng cuối cùng vẫn là người già, không có quá nhiều tinh lực.
Trần Hạo quay lại nơi ở của mình, nhìn thấy Hùng Lệ Lệ đang dạy mười lăm tiểu quỷ ca hát.
Đây là sắp xếp của Trần Hạo trước khi đi, dù sao đám tiểu quỷ nói chuyện không thạo, Hùng Lệ Lệ lại nhỏ yếu, lúc làm nhiệm vụ mang theo, nói không chừng sẽ bị liên lụy.
Bây giờ nhìn thấy mười lăm tiểu quỷ đã bắt đầu lắp ba lắp bắp hát “Ta tại bên lề đường, nhặt được một đồng tiền”. . . . Trần Hạo đối với vị Hùng lão sư này rất hài lòng.
- Đại sư, anh đã trở về.
Nhìn thấy Trần Hạo, Hùng Lệ Lệ vui vẻ chào hỏi.
Mười lăm tên tiểu quỷ cũng tỏ ra kinh hỉ, sau đó như là chờ mong cái gì.
Trần Hạo gật đầu:
- Không có việc gì, em tiếp tục dạy đi, anh bận rộn hai ngày nay hơi mệt, đi nghỉ trước một chút.
Hùng Lệ Lệ vội vàng nói:
Dạ, đại sư cứ đi nghỉ ngơi đi.
Nói xong, Hùng Lệ Lệ quay người lại, lại khôi phục bộ dáng nghiêm nghị của giáo viên, mười lăm tiểu quỷ vội vàng nghiêm mặt, tiếp tục hát: - Giao đến tinh cắm thúc. . .
- Cắm cái gì?
Hùng Lệ Lệ mặt trầm xuống, trực tiếp cắt ngang.
- Là. . . Là. . . Cảnh sát!
Đám tiểu quỷ vội vàng sửa lại.
Sắc mặt Hùng Lệ Lệ hòa hoãn:
- Tiếp tục.
Trở lại phòng ngủ, Trần Hạo trực tiếp ngã xuống giường .
Hai ba ngày nay bận rộn, hắn cũng đã rã rời tới cực điểm, dù là đả tọa khôi phục cũng không bù nổi tiêu hao, hắn vẫn luôn ráng chống đỡ để hoàn thành nhiệm vụ, giờ phút này nằm xuống giường, vài giây đồng hồ đã ngủ say.
Mèo mun theo thói quen bò tới một bên cánh tay, nhưng khi gà ngốc cũng muốn chạy đến, miệng mèo mun kêu oa ô một tiếng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nó.
Gà ngốc khẽ giật mình, sau đó tức giận nhìn chằm chằm mèo mun.
Con mèo chết tiệt này, lúc có chuyện thì gọi ta, hiện tại không có chuyện đem ta đá qua một bên? Quá đáng! Ngươi như thế này, về sau chúng ta không có cách nào hợp tác nữa.
Nhưng mèo mun thật sự quá mạnh, gà ngốc không dám trêu chọc.
U oán nhìn thoáng qua mèo mun, gà ngốc thành thành thật thật chạy tới góc tường, yên lặng tự động viên cho mình.
Sẽ có một ngày, gà gia gia nhất định phải nở mày nở mặt.
Một đêm bình tĩnh, ngày thứ hai lúc mặt trời dần dần lên cao Trần Hạo mới tỉnh lại.
Nhìn đồng hồ đã sắp mười giờ rồi, hôm nay ngược lại là kỳ lạ, mèo mun cùng gà ngốc đều không làm ầm ĩ!
Từ giường đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, tinh thần sung mãn, toàn thân thoải mái.
Trần Hạo đi ra khỏi phòng ngủ, thôn xóm hoàn toàn như trước đây, yên tĩnh tường hòa.
Nhưng bên ngoài viện, Mao lục gia đang cùng mấy lão đầu tử nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Trần Hạo, Mao lục gia đứng dậy cười nói:
- Đại sư tỉnh rồi à, đói bụng không, tôi đã nói lão bà chuẩn bị xong bữa trưa, hâm nóng lại là có thể ăn.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Cảm ơn ông, à, có chuyện này con cũng muốn nói một chút.
Mao lục gia hỏi:
- Chuyện gì cậu nói đi.
Trần Hạo nói:
- Là như vậy, nguyên bản con đến nơi này là trợ giúp Mao Quyền, ngoài ý muốn gặp chuyện ở đây mới ở thêm mấy ngày, con chuẩn bị hôm nay rời đi.
Mao lục gia sững sờ:
- Nhanh như vậy, đại sư khó có dịp đến đây, ở thêm mấy ngày đi, cũng để cho chúng ta tận tình địa chủ.
Trần Hạo cười nói:
- Có thể đến Mao lão thôn, quen biết lão gia cũng là duyên phận, ngày sau nếu nhàn rỗi, nhất định sẽ đến đây thăm hỏi, nhưng mà bên trong thôn này không có tín hiệu, con đã mấy ngày không liên lạc với bên ngoài, sợ là bên ngoài có việc không tìm thấy con, cho nên con phải đi.
Mao lục gia giật mình, gật đầu nói:
- Cũng đúng, thôn của chúng ta trong núi, không có tháp tín hiệu, đều dùng điện thoại riêng kiểu cũ, không dùng điện thoại di động như người trẻ tuổi các cậu, cái đồ chơi này không có tín hiệu thật đúng là không dùng gì được. Vậy tôi không giữ cậu lại nữa, sau này có thời gian nhất định phải tới chơi, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi săn lợn rừng, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, rất đã nghiền.
Trần Hạo: - . . .
Sau khi ở nhà Mao lục gia ăn cơm xong, Trần Hạo thu thập hành lý, mang theo mèo mun cùng gà ngốc, đạp núi rời đi.
Một phen nhiệm vụ, tuy phức tạp, nhưng cũng thu hoạch cực lớn.
Tụ Lý Càn Khôn, đây là ban thưởng ngoài ý muốn.
Theo ý tứ về mặt chữ nghĩa thì đây là thần thông trong truyền thuyết, nhưng thực tế lại có chênh lệch lớn.
Tụ Lý Càn Khôn trong truyền thuyết có thể chứa đựng thiên địa, là đại thần thông mà Tôn Ngộ Không đều trốn không thoát.
Nhưng khi rơi vào trong tay Trần Hạo, chỉ còn lại một cái công năng trữ vật, mà công năng trữ vật này cần pháp lực đạo hạnh chèo chống.
Lấy một năm đạo hạnh pháp lực làm căn bản, tạo ra một cái tiểu không gian rộng khoảng hơn mười mét, thời gian sử dụng một ngày.
Đương nhiên, nói tiểu không gian cũng không đúng, bởi vì theo Tụ Lý Càn Khôn giải thích, đây là một loại đối với Đạo vận dụng, lấy pháp lực làm dẫn, sáng tạo ra một cái không gian, hoàn toàn không thoát ly khỏi thiên địa này.
Giải thích loại này, Trần Hạo không thể hiểu được, bởi vì hắn chỉ có được năng lực sử dụng, không thể hiểu được đạo lý ẩn chứa bên trong.
Dựa theo tin tức của hệ thống truyền thừa, hắn chỉ có thể sử dụng như thế, lại không thể thu nhập sinh linh, nếu muốn đạt tới trình độ thu người cần phải có đầy đủ đạo hạnh, còn phải lĩnh ngộ đối với Đạo ẩn chứa trong Tụ Lý Càn Khôn.
Sau đó Trần Hạo suy nghĩ một chút, tổng kết một câu.
Hệ thống đại lão đang chê mình nhỏ yếu.
Mẹ nó chứ, ngoại trừ nhiệm vụ đầu tiền thì mấy nhiệm vụ còn lại đều phải tự chạy đi tìm, sau khi kích hoạt được còn phải tự nghĩ biện pháp hoàn thành, có thể nhanh chóng cường đại mới lạ.
Hệ thống ngươi không giúp sức, vậy không thể trách ta được rồi.
Chửi bậy một câu, Trần Hạo cũng không nhụt chí.
Dù sao có vẫn tốt hơn là không, hơn nữa còn để ca nhặt được món hời, tượng Chân Vũ Đế Quân kia tuyệt đối là bảo bối nha, sau này gặp phải yêu tà cường đại, ca đánh không lại liền mời Chân Vũ Đế Quân ra, xem thử các ngươi có sợ hay không?
Trong lòng đắc ý, Trần Hạo một đường trèo đèo lội suối, sau mấy tiếng rốt cục thấy được thôn trang nhỏ nơi gửi xe.
Đang muốn xuống núi, đột nhiên điện thoại của Trần Hạo rung lên.
Móc ra xem xét, Trần Hạo kinh ngạc, lại là Chu Cương gọi tới.
Có chuyện gì đây?
Trần Hạo vội vàng kết nối. Sau đó tiếng nói mang theo hưng phấn của Chu Cương vang lên:
- Ông trời ơi, cuối cùng đã gọi được, chú chạy đi đâu thế, anh từ trưa hôm qua tới giờ gọi cả trăm cuộc cho chú mà không được.
Trần Hạo cười nói:
- Lên núi một chuyến, Chu ca có việc gì à?
Giọng Chu Cương nghiêm nghị trả lời:
- Có việc, anh gặp phiền toái rồi, lần này thật sự cần chú giúp một chút.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất