Chương 162: Quỷ Dị
Nghe giọng điệu này, chắc là gặp chuyện không nhỏ rồi!
Biểu lộ của Trần Hạo ngưng lại.
- Chu ca nói kỹ hơn một chút đi.
Trần Hạo hỏi.
Chu Cương nói:
- Có một vụ án ở Sâm huyện, đã chết ba người, đều chết rất quỷ dị, máu toàn thân đều bị hút khô, trên cổ phát hiện vết cắn, anh tưởng rằng có người cố ý bố trí, nhưng sau khi điều tra manh mối mới phát hiện ra suy đoán của anh là sai, đây là một sự việc rất bất thường, các biện pháp tra án phổ thông căn bản vô dụng.
Vết cắn? Còn bị hút máu, Trần Hạo sững sờ, không phải là cương thi đấy chứ?
Đầu năm nay, quỷ lợi hại đều không có nhiều, làm sao cương thi có thể xuất hiện được?
- Ok, anh chờ em một lúc, em chạy xe đến ngay đây
- Vậy anh chờ chú.
Cúp điện thoại, Trần Hạo tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã tới sơn thôn.
Mọi người trong thôn rất tốt, xe gửi mấy ngày được bảo dưỡng không tệ, lúc Trần Hạo nhìn thấy thì mặt trên vẫn còn có nước đọng, trước đó chạy ngược chạy xuôi làm cho bẩn thỉu, cũng trở nên sáng bóng.
Cảm kích một phen, Trần Hạo lặng lẽ tại trong nhà bác già lưu lại ba ngàn đồng, sau đó lái xe rời đi.
Sâm huyện là một huyện nghèo nhất ở Thạch Thành, nhân khẩu thưa thớt, nhiều đồi núi, lại không có địa phương đặc biệt đặc sắc gì, tìm không thấy đường làm giàu, cho dù Thạch Thành phát triển càng ngày càng tốt, đối với khu vực này cũng phải đau đầu bất đắc dĩ không thôi.
Trần Hạo một đường đi gấp, đến hơn mười giờ đêm, cuối cùng cũng đi tới Sâm huyện.
Lần thứ nhất nhìn thấy Sâm huyện, trong lòng Trần Hạo thở dài.
Nói là huyện thành đều cảm thấy nhục cho xưng hô của huyện thành, đây hoàn toàn chính là một cái hương trấn, mà đại đa số nhà cửa đều xây dựng theo kiểu cũ, số nhà vượt qua ba tầng ít đến thương cảm.
Gọi điện thoại cho Chu Cương, hai người gặp mặt ở bên ngoài đồn công an Sâm huyện.
Vừa nhìn thấy Chu Cương, Trần Hạo giật nảy mình.
Sắc mặt trắng bệch, tóc tai lôi thôi, râu ria không cạo, nhìn tiều tụy vô cùng. So với Chu đội trưởng tinh khí thần bừng bừng phấn chấn, uy nghiêm phong độ lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Chu ca, không cần phải liều mạng như vậy chứ! Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, đừng có bồi cái mạng nhỏ mình vào luôn đấy.
Trần Hạo nói nghiêm túc.
Chu Cương tức giận:
- Đây không phải là anh mệt mỏi, mà là anh bị tức, haizz, nói rất dài dòng, đi, chúng ta đi vào lại nói.
Đi vào đồn công an, tới một cái văn phòng, Chu Cương rót cho Trần Hạo một chén nước, lúc này mới lên tiếng nói:
- Lão đệ, trước không nói chuyện bản án, anh đang tức sôi ruột, nhất định phải tìm người giải tỏa.
Trần Hạo tò mò hỏi:
- Thế nào? Sâm huyện không phối hợp phá án với anh ư?
Chu Cương cắn răng nói: - Không phối hợp chỉ là việc nhỏ, chú không biết, người bị hại thứ nhất trong vụ án này đều đã qua một tuần lễ, kết quả vẫn không tra ra kết quả, chờ hai người sau chết mới báo lên cảnh sát Thạch Thành, để cho anh tới tiếp nhận, còn quy định trong ba ngày phải phá được án, đây quá hố người mà.
Trần Hạo cười nói:
Có lẽ là đồn công an phía dưới cũng muốn chứng minh năng lực của mình.
Chu Cương khẽ nói:
- Muốn chứng minh thì cũng phải có đầy đủ năng lực chứ, hiện tại anh tiếp nhận, có rất nhiều manh mối đều bị mất đi, tư liệu mà đồn công an điều tra vô cùng ít ỏi, chưa nói là vụ án này thật sự rất khó giải quyết, căn bản không phải thủ pháp gây án của người bình thường.
Trần Hạo hỏi:
- Trong điện thoại anh nói không đủ kỹ, em muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì?
Chu Cương gật đầu nói:
- Người bị hại đều rất quỷ dị, máu toàn thân bị hút khô, rõ ràng là vừa mới chết, nhưng thi thể giống như bị phơi khô thật lâu, vô cùng không bình thường. Mặt khác, trên thân thể người bị hại có vết cào, trên cổ có vết cắn, nhìn vết cắn này anh cũng nghĩ tới cương thi, nhưng vết cắn kia không giống như trong phim, chỉ là vết răng bình thường.
Trần Hạo sửng sốt.
Trước khi hắn tới cũng nghĩ đến cương thi, nhưng nếu là vết cắn bình thường, vậy liền không đúng, vết cắn của cương thi có đặc điểm rất đặc biệt.
Sau khi bị hút máu lại giống như bị hong khô, đây càng không giống tác phong của cương thi.
- Em hiểu rồi, à, Chu ca, anh là cảnh sát, chúng ta không nên hành động cùng nhau, dù sao cảnh sát phá án phải dựa vào khoa học và chứng cứ, em nghĩ chúng ta nên tách ra, nếu em điều tra được gì sẽ báo cho anh biết.
Trần Hạo nghiêm túc nói.
Chu Cương cười nói:
- Anh cũng đang muốn nói thế, nếu để chú hỗ trợ anh cũng không biết báo cáo này phải viết như thế nào, hơn nữa tình huống hiện tại không rõ ràng, anh chỉ muốn nhờ chú điều tra để đề phòng vạn nhất mà thôi.
Trần Hạo nói:
- Vậy là tốt rồi, chút nữa anh cho em một phần tài liệu đi, em đi đến hiện trường vụ án điều tra thử.
Chu Cương chuẩn bị tài liệu rất hoàn thiện, sau khi lấy được phần tài liệu, Trần Hạo từ chối lời mời của Chu Cương lái xe rời đi.
Dừng xe ở một đoạn đường yên tĩnh, Trần Hạo mở đèn lên, sau đó bắt đầu xem tư liệu.
Tư liệu rất ít nhưng lại miêu tả rất kỹ càng.
Tổng cộng có ba người chết, là hai nữ một nam, người tử vong đầu tiên là một phụ nữ nông thôn ở goá khoảng hơn bốn mươi tuổi, chết lúc nửa đêm, giữa trưa ngày thứ hai mới được phát hiện. Một nữ một nam khác là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nghe nói là đi xem mặt, mới tiếp xúc với nhau thôi, lúc chạng vạng tối chạy xe ra ngoài hẹn hò, kết quả ngày thứ hai được phát hiện chết tại một rừng cây nhỏ vùng ngoại thành của huyện, thi thể một nam một nữ này cách xa nhau, tựa hồ như người con trai từng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị giết.
Nhìn vị trí nơi mấy người tử vong, Trần Hạo buông tư liệu xuống, lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, phán đoán một chút rồi lái xe rời đi.
Không bao lâu, Trần Hạo đi ra huyện thành, đi tới bên ngoài một bìa rừng.
Âm Dương Nhãn quan sát thiên địa, buổi tối âm khí mờ nhạt lưu động, một mảnh tịch liêu.
Trần Hạo cẩn thận quan sát, một lát sau mắt lộ ra dị sắc.
Thế mà cái gì cũng không nhìn thấy?
Trầm ngâm một lát, Trần Hạo mở cửa xe đi xuống, đi tới bên cạnh rừng cây nhỏ kia.
Dựa theo tư liệu viết, nam nữ trẻ tuổi đã chết ở nơi này.
Quan sát bốn phía, Trần Hạo liền thấy dấu vết của người chết.
Vị trí người phụ nữ ở sâu trong rừng cây khoảng năm mét, sau đó Trần Hạo lại nhìn thấy vị trí người đàn ông chết cách bìa rừng mười mấy thước.
Trần Hạo có thể tưởng tượng đến, lúc ấy giữa đôi nam nữ có cùng chung "chí hướng", kìm lòng không được, sau đó, liền gặp phải chuyện đáng sợ này.
Cô gái kia là người bị hại đầu tiên, tên đàn ông bị dọa phát sợ, bỏ chạy, thế nhưng cũng không chạy được bao xa liền bị thứ đáng sợ kia đuổi kịp, nhẹ nhàng xử lý.
Chuyện giết người lấy máu này hoàn toàn không phải do người làm.
Thế nhưng nếu như không phải người làm, vậy tại sao không để lại một chút dấu vết dị thường gì? Thậm chí ngay cả âm hồn cũng không xuất hiện! Thứ quỷ quái kia có thể ăn cả âm hồn ư?
Trần Hạo đang nghi hoặc không hiểu, đột nhiên mèo mun kêu một tiếng.
Trần Hạo nhìn lại thấy mèo mun huơ huơ móng vuốt với hắn, sau đó chỉ tới một phương hướng.
Trần Hạo nhìn sang, đầu tiên là mờ mịt không hiểu, sau đó trong lòng hơi động, vội vàng cầm điện thoại di động lên quan sát bản đồ, rất nhanh, con mắt của Trần Hạo liền sáng lên.
Ba người tử vong, cùng phương hướng mà mèo mun chỉ, xếp thành một đường thẳng.
Suy nghĩ lại tư liệu tử vong của ba người một chút, cơ hồ là cách ba ngày xuất hiện một lần, nói cách khác, thứ quỷ quái kia là chạy thẳng, trên đường hại người lấy máu để dùng.
Tìm được ngươi rồi!
- Ha ha, Tiểu Hắc làm rất tốt.
Trần Hạo đã hiểu ra, hắn ôm lấy mèo mun dùng sức hôn một cái.