Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 163: Thi Khôi

Chương 163: Thi Khôi

Quay lại xe, Trần Hạo dựa theo mèo mun chỉ điểm, lái xe đuổi theo.
Một đường lao vùn vụt, lúc sắp rời khỏi Sâm huyện, đột nhiên mèo mun kêu lên, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Tìm được rồi!
Trần Hạo dừng lại, quan sát bốn phía.
Bên ngoài thâm trầm, không có thôn xóm, bốn phía một mảnh đen nhánh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút bóng dáng.
Nhưng cũng giống như ở khu rừng cây nhỏ kia, Trần Hạo không nhìn thấy bất luận âm khí cùng sát khí dị thường nào.
Thật chẳng lẽ không phải do quỷ quái gây ra? Thế nhưng Tiểu Hắc sao có thể cảm ứng nhầm được?
Trần Hạo nhìn về phía mèo mun, mèo mun vừa nhấc móng vuốt chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe bên trái.
Trần Hạo đã hiểu, vội vàng mở cửa xe, mang theo mèo mun xuống xe.
Gà ngốc một đường khó chịu, nhìn chủ nhân và mèo mun không để mắt tới nó, lập tức trong lòng tràn đầy khó chịu, nhìn bóng lưng một người một mèo biến mất, đầu co rụt lại, lại chui trở về trong xe.
Hừ, gà gia gia tức giận rồi, công việc chuyến này, ta không làm.
Sau khi xuống xe, đi không đến năm phút, mèo mun liền dừng lại, vuốt mèo chỉ phía trước, kêu một tiếng với Trần Hạo.
Kỳ thật cũng không cần nó kêu, lúc này Trần Hạo đã phát hiện một người.
Không sai, chính là một người.
Bóng đêm rất dày, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng vẫn nhìn thấy được đây là một người đàn ông dáng người khôi ngô.
Người này ngồi trên một tảng đá, không nhúc nhích, rất quỷ dị.
Trần Hạo chần chờ một chút, chậm rãi nhích tới gần.
Lúc gần đến nơi, thần sắc của Trần Hạo lần nữa khẽ biến.
Hắn đột nhiên phát hiện, mình xem xét âm khí cùng sát khí, nhưng lại không để ý đến nhân khí.
Âm Dương Nhãn của hắn không chỉ có thể nhìn những Âm Sát chi khí kia, mà còn có thể xem xét nhân khí của người sống.
Mà người ngồi trước mắt nhân khí rất yếu ớt, giống như nến tàn trong gió, sắp bị dập tắt.
Nhưng nhìn người này thế nào cũng không giống như sắp chết đến nơi.
Mẹ nó, gì đây? Chẳng lẽ con hàng này có bệnh di truyền đoản mệnh gì đó?
Trong lòng Trần Hạo ngạc nhiên, lại tới gần thêm một chút.
Lần này nhìn rõ ràng hơn không ít, đích thật là đàn ông, tóc ngắn, mặt chữ quốc, mặt không biểu tình, ngồi trên tảng đá, thân thể cứng đờ, hai tay rũ xuống như là một pho tượng.
Ngay lúc Trần Hạo đang quan sát, đột nhiên dị biến xuất hiện, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn vững như Thái Sơn kia đột nhiên nhảy lên, nguyên bản vẻ mặt bình tĩnh cũng trở nên hung thần ác sát, trực tiếp nhào về phía Trần Hạo.
Trần Hạo giật nảy mình, trong lúc nhất thời không dám ứng đối, hẵn dùng Thiên Cương Bộ lui về phía sau năm sáu mét.
Nhưng người kia lại không quan tâm, hai tay giơ lên nắm thành trảo, trong cổ họng phát ra âm thanh đói khát nóng nảy, như là tiếng rống của dã thú, ép thẳng tới Trần Hạo. Tốc độ của gã không chậm chút nào.
Trần Hạo kịp phản ứng, nhíu mày, nổi giận.
Hô to gọi nhỏ cái gì, dọa lão tử một cái, ngươi muốn chết à.
Lần này Trần Hạo không lùi mà tiến, trong nháy mắt lúc người kia tới gần, hắn bay thẳng lên một cước trúng mặt của gã.
Thế nhưng lại một màn kinh người xuất hiện.
Người đàn ông bị Trần Hạo đá trúng chỉ nghiêng đầu một cái, mà Trần Hạo lại là nhe răng trợn mắt, hét thảm.
Mẹ nó, đau chết ca rồi!
Sau khi rơi xuống, Trần Hạo ôm lấy chân, khóe miệng giật giật.
Đau thật, thật giống như đạp trúng một hòn đá, hình như bị bị bong gân luôn rồi.
Tên kia không cho Trần Hạo thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục đánh tới, sau đó ôm lấy Trần Hạo.
Trần Hạo muốn giãy dụa, lại phát hiện khí lực tên này rất lớn, hai cánh tay như là sắt nguội, không nhúc nhích tí nào.
Sau đó gã đột nhiên há mồm, cắn về phía cổ Trần Hạo.
Meo ô!
Đúng lúc này, mèo mun động, trong nháy mắt biến thân, móng vuốt thép bắn ra, vung lên, chộp một trảo lên trên người gã đàn ông, xé rách áo, lưu lại vết cào thật sâu ở lưng.
Nhưng sau khi hạ xuống, mèo mun trợn tròn mắt.
Bốn vết thương dài như vậy, tại sao lại không bị chảy máu?
Chịu đòn mạnh như thế, nhưng tên kia lại không có chút phản ứng nào, vẫn nhắm về phía cổ của Trần Hạo.
Meo ô!
Mèo mun nổi giận, móng vuốt hai lần tiến giai, đánh không nổi tiểu hồ ly thì cũng thôi đi, ngay cả một con quái vật cũng không giải quyết được, vậy mặt mũi của miêu tỷ để nơi nào?
Mèo mun bắn vọt, liên tục nhảy lên mấy cái, ở trên thân nam tử kia lưu lại hơn mười vết thương ngổn ngang lộn xộn, cơ hồ đều có thể thấy được xương cốt.
Thế nhưng gã đàn ông đối với chuyện này hoàn toàn thờ ơ, chỉ muốn cắn Trần Hạo.
Trần Hạo cố chống cái cằm của gã đàn ông lên, ban đầu còn rất phí sức, nhưng rất nhanh, Trần Hạo cảm giác được khí tức dị thường.
Khác với âm khí, sát khí, khí này rất tà ác, rất âm lãnh. . . Đây là, thi khí.
Mẹ nó, gia hỏa này không phải người.
- Tiểu Hoàng! Gáy một tiếng nhanh lên.
Trần Hạo gầm thét.
. . .
- Mẹ nó, Tiểu Hoàng đâu? Ngươi chạy đâu rồi?
Sau khi hô một tiếng, Trần Hạo mới phát hiện gà ngốc thường ngày đi sau lưng không thấy đâu? Mẹ kiếp, đừng chơi ca vậy chứ, ca chưa từng bạc đãi ngươi mà!
Trần Hạo khóc không ra nước mắt.
Không có gà ngốc ở đây, Trần Hạo chỉ có thể tự cứu mình, hắn cắn răng một cái, để trống một cái tay, ngưng tụ Chưởng Tâm Lôi, một chưởng đánh vào cánh tay của gã đàn ông.
Một tiếng nổ đùng vang trầm, gã đàn gào lên một tiếng, buông lỏng Trần Hạo ra, thân thể run rẩy nằm xuống.
Trần Hạo cũng không ngoại lệ.
Mặc dù bị đánh trúng là tên kia, nhưng hắn bị gã tóm chặt lấy, cũng chịu một dòng điện mãnh liệt chạy qua người, tóc dựng đứng lên, bắp thịt cả người run rẩy, đổ xuống mặt đất, miệng đều có chút biến hình.
Đây chính là cảm giác trúng Chưởng Tâm Lôi sao?
Mẹ nó chứ, làm cho lão tử tự xuống tay với mình, ngươi cũng là người thứ nhất!
Trần Hạo quay đầu nhìn gã đàn ông còn đang run rẩy rút gân, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Mèo mun quan tâm chạy tới, dùng vuốt mèo chạm vào Trần Hạo, nhưng trong nháy mắt đụng phải kia, dòng điện thông qua vuốt mèo giật một cái.
Mèo mun thét lên một tiếng, nhảy dựng lên, mắt trợn tròn nhìn Trần Hạo.
Chủ nhân ngu xuẩn, ngươi bị gì thế?
Trần Hạo run rẩy mà nói:
- Đừng. . . Đụng. . . Ta. . . Có. . . Điện.
Mèo mun: - . . .
Lẳng lặng nằm trên mặt đất một hồi lâu, Trần Hạo mới cảm giác thân thể khôi phục khống chế, chậm rãi ngồi dậy, nhìn gã đàn ông đang run rẩy, ánh mắt ngưng trọng.
Có khí tức của người sống, không có ý thức của người sống, bị mèo mun làm bị thương lại lộ ra thi khí!
Đây là thi khôi!
Cái đồ chơi này không phải tự nhiên hình thành, là người bị yêu tà cắn nuốt sinh cơ hồn phách nhưng không hoàn toàn mất đi hồn phách mới có thể dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt, dị biến chuyển hóa.
Mà thi khôi một khi thành hình liền không ở trong Ngũ Hành, không giống như cương thi, thi quỷ, thi khôi chỉ là bàng môn tà vật cấp thấp nhất, chỉ có thể dựa vào bản năng cắn nuốt tinh huyết hồn phách của người sống để kéo dài sinh khí, một khi không thể kịp thời bổ sung, thi khôi sẽ không còn sinh khí, hóa thành thây khô mà chết.
Nghĩ đến mấy vụ án ở Sâm huyện, Trần Hạo liền hiểu ra, ba người chết kia là không may gặp phải thi khôi, lúc đó mới bị cắn nuốt sinh cơ, tinh huyết, hồn phách, hóa thành chất dinh dưỡng của nó.
Nhưng sau khi biết rõ thân phận của người đàn ông này, Trần Hạo càng nghi ngờ hơn.
Gia hỏa này là ai? Gặp phải yêu tà gì? Thế mà còn có thể từ trong tay yêu tà đào tẩu.
Chà, chuyện này cần điều tra một chút.
Trần Hạo lấy điện thoại ra, bấm điện thoại gọi cho Chu Cương.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất