Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 164: Thổ Lộ Tâm Tình

Chương 164: Thổ Lộ Tâm Tình

Hơn nửa tiếng sau, thi khôi kia đã dừng co quắp, nó bị cảnh sát mang đi.
Chu Cương vẫn lưu lại.
- Lão đệ, chú xác định đây chính là hung thủ?
Không còn ai khác, Chu Cương nghiêm túc hỏi thăm.
Trần Hạo gật đầu:
- Chắc 100%, gia hỏa này không phải người sống, nhưng cũng không phải người chết, thuộc về một loại rất kì lạ, anh nhớ nhốt nó kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không thể tuỳ tiện tiếp cận. Mặt khác, chuyện người này xuất hiện rất kỳ lạ, Chu ca chú ý điều tra Sâm huyện gần đây có xảy ra chuyện gì không.
Chu Cương gật đầu, hắn không hỏi lại, quen biết một đoạn thời gian, hắn biết Trần Hạo chưa từng nói chuyện gì mà không có nguyên nhân.
- Được, anh đi đây, tra được thứ gì anh sẽ báo cho chú biết.
Chờ Chu Cương cũng rời đi, Trần Hạo vặn vẹo uốn éo thân thể, cảm giác toàn thân không thoải mái.
Loại cảm giác bị điện giật kia thực tình không dễ chịu chút nào.
Nói tới đây lại tức giận, gà ngốc thế mà trốn việc, trong lòng muốn tạo phản sao? Ca đối xử với người không tệ, có ăn có uống, có chỗ tốt cũng cho ngươi, vậy mà lúc cần ngươi lại biến mất dạng?
Trần Hạo xụ mặt, quay về trong xe.
Xem xét, Trần Hạo nhếch miệng lộ ra một nụ cười thân thiện.
Gà con không tệ lắm, ngủ rất ngon.
- Khụ khụ!
Trần Hạo liên tục ho khan mấy tiếng.
Từng chút từng chút gà ngốc đột nhiên tỉnh lại, sau đó mờ mịt nhìn về phía Trần Hạo.
- Tiểu Hoàng à, ngươi nói từ lúc ngươi theo ta tới giờ, ta đối xử với ngươi có tốt hay không?
Gà ngốc theo bản năng gật đầu.
Trần Hạo cười càng vui vẻ hơn:
- Vậy khi nãy tại sao lại không đi theo ta? Chúng ta là một đội mà, hành động vừa rồi là bán đứng đồng đội đấy.
Gà ngốc:
- . . .
Làm sao mình có cảm giác hơi lành lạnh nhỉ? Bầu không khí dường như không đúng? Ta bán người nào đâu?
Nhìn thấy Trần Hạo cười nhe răng, linh quang của gà ngốc lóe lên, lúc này đứng dậy, giơ cánh lên, chỉ hướng mèo mun. Kêu vài tiếng cạc cạc.
Trần Hạo sững sờ nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun đang cười mờ ám, thấy thế liền vội vàng lắc đầu.
Trần Hạo nhìn gà ngốc, lại nhìn mèo mun, thở dài một tiếng, sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động xe đi về hướng Sâm huyện.
Mèo mun nguyên bản đang xem náo nhiệt, lần này lại bắt đầu lo lắng.
Đầu tiên là nhìn chằm chằm gà ngốc một chút, sau đó nhảy tới chỗ ngồi bên cạnh Trần Hạo, kêu meo ô một tiếng với hắn, nháy mắt, mặt nịnh nọt.
Trần Hạo nhìn cũng không nhìn nó một chút.
Mèo mun trợn tròn mắt.
Chuyện này là thế nào? Không phải muốn dạy dỗ con gà chết tiệt kia sao? Làm sao bây giờ?
Gà ngốc mặt mũi mờ mịt, không biết Trần Hạo muốn làm cái gì.
Lái xe được một lúc, Trần Hạo đột nhiên dừng xe lại, nhìn về phía mèo mun, vẻ mặt thành thật nói:
- Tiểu Hắc, linh trí của cao, biết càng ngày càng nhiều, hiểu được cũng rất nhiều, cho nên ta vẫn không đối đãi với ngươi như mèo bình thường mà xem như một đạo hữu cùng tu hành, có cùng truy cầu không chỉ có ngươi, Tiểu Hoàng cũng thế.
Trần Hạo nói như thế, mèo mun ngây ngẩn cả người, ngay cả gà ngốc cũng bắt đầu nghiêm chỉnh lại.
- Ta hi vọng đội ngũ này của chúng ta cho dù không phát triển lớn mạnh, nhưng cũng không thiếu đi bất kỳ một ai, tương lai có thể cùng nhau đối mặt với bất cứ chuyện gì, trợ giúp nhau trưởng thành. Không phải suốt ngày tranh chấp những việc nhỏ nhặt, lưu lại ảnh hưởng không tốt cho đối phương, cuối cùng để chúng ta tách ra.
Mèo mun cùng gà ngốc lần này đã hiểu.
Vị chủ nhân này ngu xuẩn nhưng rất tình cảm, mặc dù chưa bao giờ nói nhưng cho tới nay đều nhìn thấy bọn nó cạnh tranh với nhau.
Khoan hãy nói, bình thường ở chung cũng không tệ, nhưng một khi tu vi một bên đột phá, thực lực cao hơn, lập tức cân bằng của hai bọn nó liền sẽ bị đánh vỡ. Bên yếu hơn tất nhiên sẽ nhận đãi ngộ không công bằng.
Nếu tình huống như vậy tiếp tục kéo dài, sẽ có một ngày xuất hiện vết rách, sau đó trong lòng lưu lại suy nghĩ tiêu cực, kết quả cuối cùng, tất nhiên là hai bên thấy ngứa mắt, cuối mỗi người đi một ngả.
Trần Hạo không nói, bọn nó còn chưa nghĩ xa như vậy, nhưng giờ phút này hai con vật nhìn nhau, cùng phát hiện ra vấn đề này.
Trong lúc nhất thời, mèo mun cùng gà ngốc yên tĩnh lại.
Trần Hạo cười cười:
- Đương nhiên, con đường tu hành, trước tu tâm sau tu pháp, tâm bất chính, niệm bất chính, tu hành trăm năm cũng không dễ, ta không bắt buộc các ngươi, cho nên nếu quả như thật không cách nào ở chung, ta cũng không bắt buộc. Giống như Hồ đạo hữu kia, là linh vật sống trong núi, kiên trì đạo của mình, nếu như các ngươi xác minh rõ đạo trong lòng mình, vậy ta chúc phúc cho các ngươi.
Lời này vừa nói ra, mèo mun cùng gà ngốc đều cuống lên.
Đây không phải muốn đuổi chúng ta đi à!
Đừng mà, đạo của chúng ta giống như ngươi, rất thích hợp ở cùng một chỗ.
Mèo mun vội vàng meo ô một tiếng, sau đó nhảy vào trong ngực Trần Hạo, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Trần Hạo.
Thời điểm này còn quan tâm cái gì nữa, chủ nhân ngu xuẩn gì đó đều ném ra sau đầu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, không thể đi.
Gà ngốc cũng kêu cạc cạc, tỏ vẻ ngươi đi đâu, ta sẽ theo đấy.
Trần Hạo cười nói:
- Đừng lo lắng, ta chỉ nói ra lời trong lòng, cũng không phải không cần các ngươi, dù sao tu hành gian nan, người đồng đạo rất ít, có các ngươi ở bên cạnh, ta sẽ không cô đơn. Nhưng ta hi vọng cái đội ngũ này của chúng ta có thể đồng tâm hợp lực, không nên lục đục với nhau.
Mèo mun dừng một chút, đột nhiên nhảy tới chỗ ngồi phía sau, sau đó đối gà ngốc vươn vuốt mèo, mắt đầy nghiêm túc.
Gà ngốc ngẩn người, đồng dạng vươn cánh.
Một trảo một cánh đụng vào, truyền lại ý tứ rằng bắt tay giảng hòa, từ hôm nay bắt đầu lại.
Trần Hạo hài lòng cười:
- Rất tốt, nếu các ngươi đã lựa chọn, vậy từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ có một khởi đầu mới, ừ, tên gọi Tiểu Hắc Tiểu Hoàng nghe không lọt tai, không xứng với các ngươi, để ta đặt tên mới cho các ngươi đi.
Mèo mun và gà ngốc vừa mới bắt tay giảng hòa đều tò mò nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo tiếp tục nói: - Mèo mun, ngươi tuy không có huyết mạch truyền thừa đặc biệt gì, nhưng lấy được Long khí chi bảo, có thể nuốt âm thuộc tính, lại có thể dung hợp thần bí đao khí, lợi trảo vô song, tương lai thành tựu không thể đoán trước, về sau liền gọi Hắc Hoàng.
Con mắt mèo mun lập tức lóe sáng, vui vẻ không thôi.
Trần Hạo lại nhìn về phía gà ngốc, mắt nó đầy chờ mong:
- Gà ngốc ngươi là tử quan gà trống, dị chủng trời sinh. Lại lấy được phật môn bí bảo, kích phát huyết mạch, tương lai thành tựu, ta cũng không dám kết luận, cho nên ngươi về sau liền gọi Tử Hoàng.
Gà ngốc cũng nheo mắt lại.
Tên ta cũng có Hoàng này, quá vui.
Một phen giao lưu xong, tất cả đều vui vẻ.
Một người hai linh sủng đột nhiên cảm thấy so với trước kia càng thêm thân mật.
Trở lại Sâm huyện, tìm một quán trọ ở lại.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Trần Hạo đã nhận được điện thoại của Chu Cương gọi tới.
- Lão đệ, không có quấy rầy chứ?
Chu Cương áy náy hỏi.
Trần Hạo tức giận:
- Chu ca, anh xem đồng hồ thử mấy giờ rồi? Nói đi, có chuyện gì gấp gáp như vậy, chẳng lẽ quái vật kia chạy mất rồi?
Chu Cương nghiêm túc nói:
- Quái vật không chạy, chỉ là biến thành thây khô.
- A? Nhanh như vậy đã toi rồi?
Trần Hạo kinh ngạc, còn tưởng rằng có thể kiên trì được mấy ngày chứ, không nghĩ tới chết nhanh như vậy!
Chu Cương tiếp tục nói:
- Lão đệ, bây giờ nó có chết hay không không quan trọng, anh vừa phát hiện thứ càng quan trọng hơn.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất