Chương 165: Thổ Lão Công
Trần Hạo nghi ngờ nói:
- Thứ gì càng quan trọng hơn?
Chu Cương nói:
- Dương Thụ thôn phía dưới Sâm huyện, chín ngày trước mưa to, xảy ra lở đất, làm lộ ra một cái huyệt động. Sau khi các thôn dân của Dương Thụ thôn phát hiện, bọn họ giấu diếm tình huống, đi hang động, lúc đó năm người đi vào, kết quả chỉ có một người đi ra.
Trần Hạo kinh ngạc:
- Chu ca, người này không phải là người bị bắt tối hôm qua chứ?
Chu Cương:
- Chính là hắn, hiện tại chúng ta đã chạy tới Dương Thụ thôn, sơ tán thôn dân, tra xét cái huyệt động kia, rất quỷ dị, bên trong không ngừng phát ra hàn khí, mấy mét mặt đất bên ngoài hang động đều kết thành sương, cỏ cây chết héo.
Trần Hạo lập tức cả kinh ngồi dậy.
Cho dù là long huyệt Địa Cung ở Thanh Khê Sơn cũng không có dị tượng đáng sợ như vậy, huyệt động này không đơn giản.
- Em biết rồi, Chu ca, mấy anh đừng làm gì hết, hiện tại em chạy đến ngay.
Cúp điện thoại, Trần Hạo nhanh chóng đứng lên, đồng thời mở miệng nói:
- Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, rời giường làm việc.
Mèo mun và gà ngốc đã tỉnh ngay lúc điện thoại vang lên, nghe vậy cũng tự nhiên đứng dậy.
Nhưng rất nhanh, động tác của cả hai tên này dừng lại, mờ mịt nhìn về phía Trần Hạo.
Luôn có cảm giác. . . Có chỗ nào đó không đúng?
À, chẳng phải đã nói rằng sẽ gọi là Hắc Hoàng, Tử Hoàng sao? Tại sao mở miệng vẫn là Tiểu Hắc Tiểu Hoàng.
Mèo mun vội vàng kêu một tiếng, bất mãn nhìn về phía Trần Hạo.
Gà ngốc cũng chững chạc đàng hoàng, đầu gà ngẩng lên thật cao.
Trần Hạo vừa mặc quần áo tử tế nghi ngờ nhìn về phía hai con vật nhỏ:
- Thế nào Tiểu Hắc Tiểu Hoàng?
Mèo mun không nói một lời, chỉ nhìn hắn.
Gà ngốc thì là nhổm cái đuôi lên, giương cánh ra.
Trần Hạo giật mình:
- A, ngươi nói là tên đúng không, ha ha, Tiểu Hắc đừng làm rộn, người một nhà cho tới bây giờ đều là gọi nhũ danh, thân thiết như vậy, đại danh là để cho người ngoài gọi.
Mèo mun:
- . . .
Gà ngốc:
- . . .
Từ quán trọ rời đi, Trần Hạo lái xe, một đường lao vùn vụt, hơn ba mươi phút sau, Trần Hạo nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở phía trước thôn xóm, sau đó liền thấy Chu Cương đang đứng tại cửa thôn hút thuốc, thần sắc rã rời.
- Lão đệ, lại làm phiền chú đi một chuyến rồi.
Nhìn thấy Trần Hạo, Chu Cương dập tắt điếu thuốc, mặt lộ vẻ áy náy.
Trần Hạo cười nói:
- Chu ca nói lời khách sáo thế, chưa nói giao tình, cảnh dân hợp tác cũng là lẽ thường mà.
- Lời khách khí thì không cần nói, trước hết chúng ta đi nhìn cửa hang một chút đi, nói thật, nghe anh nói mấy câu em cũng không có nắm chắc.
Trần Hạo xuống xe, nghiêm túc nói.
Chu Cương cũng không khách sáo, dẫn theo Trần Hạo cùng hai con vật, một đường đi lên trên núi.
Không đến vài phút, Trần Hạo liền thấy mấy cảnh sát đang giới nghiêm các phía.
Hắn nhìn lên đỉnh núi thiếu gần một nửa.
Tại chỗ đất lở trên đỉnh núi có một vết nứt hẹp dài, vô cùng bắt mắt.
Mà bên trong vết nứt kia có một cỗ khí tức âm hàn không ngừng tuôn ra, nhìn qua rất doạ người.
Oa ô!
Nhìn thấy vết nứt hẹp dài kia, mèo mun đột nhiên xù lông, hét lên một tiếng.
Gà ngốc càng trợn tròn con mắt, giang cánh ra.
Hai con này đều là linh vật, cảm giác đối với khí tức dị thường nhạy cảm hơn Âm Dương Nhãn rất nhiều.
Kiểu này, trong vết nứt kia nhất định có tồn tại khiến hai đứa nó sợ hãi.
Sắc mặt Trần Hạo hơi thay đổi, yên lặng quan sát.
Vết nứt hẹp dài, dài ước chừng ba mét, bề rộng khoảng chừng một mét, bên trong một mảnh đen kịt, ngoại trừ hiện lên khí tức âm hàn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chỉ một cửa hag thôi lại làm cho Trần Hạo không rét mà run, sinh lòng khủng hoảng.
- Thế nào lão đệ, phát hiện thứ gì ư?
Chu Cương một mực chú ý sắc mặt của Trần Hạo, thấy thế liền hỏi thăm.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, lúc này mới lên tiếng nói:
- Chu ca, chỉ sợ em không giúp được gì rồi, cái động huyệt này là tồn tại cấm kỵ.
- Cấm kỵ?
Chu Cương sửng sốt.
Trần Hạo nói:
- Sự tình long huyệt Thanh Khê sơn, Chu ca hẳn cũng biết, ở trong đó có một tồn tại cấm kỵ, nhưng cấp bậc rất thấp, lúc ấy em cùng Long đại sư liên thủ mới có thể may mắn thắng hiểm được. Hiện tại tồn tại cấm kỵ trong cái động huyệt này chỉ sợ càng đáng sợ hơn so với tồn tại cấm kỵ trong Địa Cung Thanh Khê Sơn.
Chu Cương biến sắc.
- Vậy làm sao bây giờ?
Trần Hạo nói: - Biện pháp duy nhất bây giờ chính là anh báo cáo cho lãnh đạo, thử xem có thể liên lạc với cao nhân Đạo môn hay không, thứ này đã bại lộ, tốt nhất phải nhanh chóng giải quyết, nếu không hậu hoạn khó lường.
Lúc này Chu Cương nghiêm nghị lại.
Trần Hạo đã nói như vậy, vậy khẳng định là vô cùng khó giải quyết.
- Được, anh hiểu rồi, vậy lão đệ có thủ đoạn dự phòng gì không? Chí ít là lúc bọn họ đến xử lý chuyện này, chúng ta cam đoan huyệt động này sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trần Hạo nói:
- Trên đường em tới, phát hiện vùng ngoại ô của Sâm huyện có cái miếu, Chu ca có thể tìm người đi qua bàn bạc một chút, có thể mời vị thần linh ở đó tới hay không.
Chu Cương không chút do dự nói:
- Được, vậy liền quyết định như vậy.
Sau khi nói xong, Chu Cương cũng hành động ngay lập tức, dẫn người đi xử lý.
Không đến một giờ, một chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ tiến vào trong thôn.
Trần Hạo đi lên xem xét, lập tức im lặng.
Xe chở hàng chở tới đúng thật là tượng thần, mà bên trong tượng thần ẩn chứa hương hỏa chi lực rất mạnh.
Chỉ là tượng thần này lại có bộ dáng một lão đầu, mặt mũi nhăn nheo, râu dài chạm ngực, dáng người thấp bé, xoay người lưng còng, trong tay còn nắm lấy một cây quải trượng, nhìn rất hiền lành.
Nếu như lão đầu đầu lớn hơn một chút, lại béo hơn một chút, vậy hoàn toàn giống như thọ tinh đại lão rồi.
Nhìn lái xe mời tượng thần đến, Trần Hạo hỏi:
- Đây là tượng thần gì?
Lái xe nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn cũng là người kính thần linh, nghe vậy trang nghiêm đáp lại:
- Lão bản, đây là Thổ Lão Công nổi danh ở chỗ chúng tôi. Rất có linh tính, chuyên bảo vệ dân cư nhà cửa.
Trần Hạo giật mình, sau đó mặt mũi tràn đầy cổ quái nhìn tượng thần.
Bảo vệ nhà cử và giúp dân, không biết sau khi Khai Quang có thể trấn tà hay không!
Sau đó, tượng thần được mấy thanh niên khiêng xuống, Thổ Lão Công được mời đến ngọn núi đất lở cách bên ngoài huyệt động không xa.
Chờ cho tượng thần được đặt cẩn thận, mấy thanh niên đi mời thần kia lấy ra các loại hương nến, rất cung kính thăm viếng dập đầu với Thổ Lão Công một phen, sau đó mới rời đi.
Không có người ngoài ở đây, Trần Hạo chuẩn bị động thủ.
Tay nắm pháp quyết, khu động Khai Quang thần thông, gia trì cho Thổ Lão Công.
Một đạo pháp lực mười năm truyền vào phía trên tượng thần, nguyên bản tượng thần bình thường, ngay lập tức tản mát ra hào quang nhỏ yếu, quang mang này tại ban ngày không hiện rõ, nhưng khó thoát khỏi Âm Dương Nhãn của Trần Hạo.
Sau khi gia trì, tượng thần ẩn chứa hương hỏa chi lực, thật giống như được khôi phục lại, từ trạng thái ẩn núp trở nên sinh động, sau đó một cỗ linh tính tỏa ra, cùng tiếp xúc với khí tức âm hàn trong động khẩu hẹp dài phát ra kia.
Cạch!
Đột ngột một tiếng động vang lên, trên thân tượng thần đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ bé.
Trần Hạo quá sợ hãi, một lần nữa vội vàng gia trì thêm mười năm đạo hạnh Khai Quang linh quang.
Lần này, linh quang mà tượng thần phát ra mạnh hơn, hương hỏa chi lực kia giống như đang sôi trào, trực tiếp đem âm hàn khí tức do cửa hang hẹp dài phát ra đẩy trở lại trong động khẩu, ngay cả tầng sương lạnh ngưng tụ trên mặt đất cũng bắt đầu chậm rãi tan rã.
Trần Hạo thở dài một hơi, lúc này mới cảm giác được tượng thần Khai Quang phản hồi lại.
Thổ Lão Công: Pháp Khí Khai Quang. Tăng cường Thần Vực.