Chương 166: Đạo Khác Biệt
Thần Vực?
Lại một tượng thần có năng lực mới!
Trần Hạo cảm nhận phản hồi, trong lòng sợ hãi thán phục.
Quan Nhị Gia vô song, Chân Vũ Đế Quân thần uy, Thổ Lão Công thần vực!
Mỗi một loại hiệu ứng đều phù hợp với những đại lão này.
Ý niệm chúng sinh, tạo hóa thần kỳ.
Tiếp tục quan sát cửa hang hẹp dài kia, khí tức âm hàn bên trong rốt cuộc không còn cách nào lan ra ngoài nữa, chỗ bị Thần Vực của Thổ Lão Công bao phủ trở thành một mảnh tường hòa, rất có phong thái bách tà bất xâm, vạn pháp bất nhiễm.
Hai ngày sau đó, Trần Hạo ở lại Sâm huyện, mỗi ngày đều đến đây quan sát tượng thần một chút, bảo đảm an toàn, lúc rỗi rãi liền tu luyện năng lực của bản thân, quan sát rất nhiều Đạo gia kinh văn, gia tăng nội tình. Thời gian này cũng yên tĩnh không xảy ra chuyện gì.
Một buổi chiều kia, Trần Hạo đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Cương gọi tới.
- Lão đệ, anh mới nhận được thông báo, phía trên phái Ban Ngành Liên Quan đến đây xử lý vấn đề cửa hang Dương Thụ thôn, chú có biết gì về Ban Ngành Liên Quan không? Anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không biết chút gì về mấy người này.
Nghe được bốn chữ kia, Trần Hạo có chút ngơ ngác.
Ban Ngành Liên Quan, đây không phải là ban ngành trong truyền thuyết không lộ diện nhưng quyền lực lại rất lớn ư! Vậy mà bọn họ thật sự tồn tại!
Bất quá nghĩ lại cũng không phải chuyện lạ. Tuy người bình thường không biết người tu hành tồn tại nhưng quốc gia khẳng định thuộc như lòng bàn tay. Thậm chí lý do người tu hành không bại lộ thân phận trước mặt người bình thường đoán chừng cũng có một phần của quốc gia.
- Ừm, em cũng không biết chuyện này, nhưng Chu ca à, đã có Ban Ngành Liên Quan tham dự, vậy chuyện này em sẽ không tham dự nữa.
Trần Hạo trả lời.
Chu Cương sửng sốt:
- Chú không muốn tiếp xúc với Ban Ngành Liên Quan sao?
Trần Hạo cười nói:
- Tu hành có nhiều đạo, em chính là một tán nhân, thích tiêu dao tự tại, không thích bị câu thúc, đạo bất đồng bất vi tương mưu, tiếp xúc nhiều có lẽ sẽ phiền phức nhiều hơn, lúc đó sẽ mệt lắm.
Chu Cương nói:
- Anh hiểu rồi, vậy chú phải nhanh khởi hành đi, anh nhận được thông báo sắp tới sẽ phong tỏa Sâm huyện, đến lúc đó ra vào sẽ có chút phiền phức.
Cúp điện thoại, Trần Hạo liền bắt đầu thu thập đồ vật, sau đó xách đồ lên xe, nhanh chóng rời đi.
Đi gọn gàng, không chút do dự.
Từ lúc Trần Hạo hành đạo đến nay, tiếp xúc kết giao với nhiều người, cũng từ bỏ đạo hữu đạo bất đồng, tích luỹ dần dần, Trần Hạo đối với tu hành giới cũng có chút hiểu biết.
Chút hiểu biết này làm Trần Hạo ngộ ra không ít.
Mù quáng tiếp xúc sẽ rơi xuống tầm thường, Đạo gia tu hành, từ trước đến nay đều là lập đạo tâm, cầu đạo quả, tùy tính, tùy duyên.
Đạo tâm khác biệt, lập trường khác biệt, truy cầu tự nhiên cũng khác biệt.
Tự thân đạo tâm phân thiện ác, cầu đạo ở trong hồng trần.
Ban Ngành Liên Quan kia có lẽ chính là vì nước mà thành đạo tâm, trợ giúp đất nước chính là tu hành.
Hữu duyên có thể tương trợ, vô duyên bất tương phùng.
Như vậy, việc Trần Hạo nên làm cũng đã làm, tâm không có tiếc nuối, suy nghĩ thông suốt, nên tùy tâm sở dục, tìm đạo mà đi.
Loại minh ngộ đạo tâm này để lòng hiếu kỳ lúc ban đầu hành đạo của Trần Hạo giảm bớt không ít.
Nếu có duyên thì có thể gặp, đàm pháp luận đạo, biểu đạt tâm của mình, quên cả trời đất.
Còn không có duyên, không cần gặp gỡ, hành tẩu thế gian, xem âm dương muôn màu, tu đạo pháp, tu đạo tâm.
Một đường lái xe không có mục đích, tùy ý tiến lên.
Mấy canh giờ sau, bóng đêm bắt đầu dày đặc hơn, trăng lên giữa trời, bốn phía sơn thôn không thấy đèn đuốc.
Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn mèo mun và gà ngốc, sau khi mặt trời lặn thì mười lăm tiểu quỷ với Hùng lão sư cũng hiện ra:
- Xem ra hôm nay chúng ta lại phải ở ngoài sơn thôn rồi.
Mèo mun và gà ngốc tỏ vẻ không quan trọng.
Bọn nó cũng không phải nhân loại, đối với hoàn cảnh ăn ở cũng không có yêu cầu quá nhiều, chỉ cần có Trần Hạo ở bên cạnh, nơi nào cũng có thể là nhà.
Hùng lão sư cùng mười lăm tiểu quỷ càng không quan trọng, ngược lại có chút hưng phấn, sơn thôn chơi mới vui.
Không thấy một đồng bạn đồng tình an ủi gì hết, Trần Hạo nhất thời không nói gì.
Suýt nữa quên mất, đám gia hỏa này không giống với mình.
Chuyện này không được, qua đêm ở sơn thôn một lần là đủ rồi, làm gì cũng phải có chỗ che gió che mưa chứ.
Tiếp tục lái xe, lại đi hơn nửa giờ, đột nhiên gà ngốc kêu lên quạc quạc, thanh âm tràn đầy nóng nảy cùng hưng phấn.
Vẻ mặt của Trần Hạo hơi động, phanh lại một bên, sau đó nhìn về phía gà ngốc.
Chỉ thấy gà ngốc ghé vào trên cửa sổ xe, cánh đập phành phạch, bộ dáng ta muốn đi bên kia.
Trần Hạo thuận thế nhìn lại, nhìn thấy một mảnh núi rừng.
Bóng đêm thâm trầm, ngăn cản thị lực, núi rừng thấy không rõ lớn đến bao nhiêu.
Dưới Âm Dương Nhãn, Trần Hạo nhìn thấy âm khí lưu động trong núi rừng, ít có sinh khí, xác nhận động vật hoang dã thưa thớt.
Đây giống như sơn lâm bình thường mà, tại sao Tiểu Hoàng lại hưng phấn như vậy? Chẳng lẽ nơi này có đồ vật mà Âm Dương Nhãn của mình không thấy được?
Quạc quạc!
Gà ngốc lại quay người, lộ vẻ tội nghiệp nhìn Trần Hạo, chớp chớp mắt.
Trần Hạo lấy lại tinh thần, cười nói:
- Được rồi, đi thì đi, đừng giả bộ đáng thương lừa ta, chiêu này không thích hợp với ngươi.
Đỗ xe sát ven đường, sau đó đeo túi xách, Trần Hạo cùng một đám đồng bọn dưới sự dẫn dắt của gà ngốc, đi vào bên trong núi rừng.
Trên đường đi, gà ngốc vội vã không nhịn nổi, hướng phía trước cộp cộp chạy như bay, đồng thời thúc giục Trần Hạo.
Nhìn bộ dáng này, Trần Hạo càng tò mò.
Một mảnh núi rừng thường thường không có gì lạ này, đến cùng có đồ vật gì hấp dẫn gà ngốc.
Đi nửa giờ đầu, đột nhiên hai mắt Trần Hạo tỏa sáng, thấy được một ngọn sơn phong.
Ngọn núi này cũng không cao lắm, độ cao chỉ khoảng hơn hai trăm mét, sơn phong hơi nghiêng, cũng không có điểm gì lạ.
Nhưng bên trong núi rừng, xung quanh vài dặm, cũng chỉ có một tòa sơn phong này tồn tại, chuyện này vô cùng không bình thường.
Gà ngốc nhìn thấy sơn phong càng lộ vẻ hưng phấn, phát ra tiếng kêu quạc quạc.
Âm Dương Nhãn của Trần Hạo dò xét, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó ánh mắt lại chớp động.
Dưới Âm Dương Nhãn, hắn nhìn thấy sơn phong không có Long khí, không có khí tức âm sát, ngay cả âm khí lưu động rời rạc bên trong núi rừng cũng không thấy một tia.
Nếu không chú ý, cũng sẽ không nhận ra chuyện kỳ lạ này.
Nhưng giờ phút này lại để gà ngốc hưng phấn như vậy, loại sơn phong mà khí tức gì đều không có như thế liền lộ ra vẻ thần bí.
Trần Hạo nhìn về phía gà ngốc, để nó tiếp tục dẫn đường.
Nhưng ngoài ý muốn là gà ngốc không đi nữa, nó ngược lại chờ mong nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo:
- . . .
Đậu xanh rau muống, ngươi có ý gì? Dẫn chúng ta đến nơi này là để chúng ta đến xem núi sao? Được rồi, ta thừa nhận núi này rất có ý tứ, bây giờ nhìn xong rồi, chúng ta tiếp tục đi tìm chỗ ở thôi.
Gà ngốc kêu quạc quạc vài tiếng, có chút vội vàng xao động, cũng có chút oan ức.
Trần Hạo nhìn sơn phong lại nhìn gà ngốc, lần này đã hiểu ra.
Con hàng này biết nơi đây có bảo bối gì đó, nhưng lại không thể xác định được địa điểm chính xác.
Bất quá ngươi không biết, ta càng không thể biết, dù sao ngay cả khí tức bảo bối ta cũng không cảm nhận được đó gà đại ca à.
Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun trực tiếp lắc đầu, tỏ vẻ đừng hỏi ta, ta hiện tại cũng rất mông lung.
Trần Hạo đành phải tự nghiên cứu.
Sơn phong cao hơn hai trăm mét, tự nhiên cũng không quá lớn, nằm ở giữa núi rừng, nhưng hơn mười mét xung quanh sơn phong đều không có cây cối sinh trưởng, thậm chí cả cỏ dại cũng không có. Toàn bộ sơn phong tựa hồ chiếm lấy một mảnh địa phương này, không cho phép cỏ cây tới gần, cao ngạo tuyệt luân.