Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 172: Thính Âm Thuật

Chương 172: Thính Âm Thuật

Đến gần năm giờ chiều, Lý Lão Tam đến tìm Trần Hạo.
Đi đến cổng, Lý Lão Tam hơi biến sắc mặt, quan sát sân nhà tỉ mỉ.
Thật kỳ quái, vì sao hắn ngửi thấy một cỗ âm sát khí tức ở trong nhà này? Giữa ban ngày quỷ làm sao xuất hiện được!
Ánh mắt ngưng lại, tay áo Lý Lão Tam lắc một cái, một đoạn dây đỏ hiện ra, bị ông chộp vào trong tay, sau đó mặt không đổi sắc đi vào trong sân.
Một đường cảnh giá quan sát, rất nhanh, Lý Lão Tam liền thấy Trần Hạo.
Trần Hạo đang muốn chào hỏi, đã thấy Lý Lão Tam xuỵt một tiếng, sau đó bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đem mấy gian phòng đi vòng vo một lần, thỉnh thoảng ngửi ngửi một cái.
Trần Hạo:
- . . .
- Kì quái, vì sao lại có âm sát khí tức, lại tìm không thấy đầu nguồn, thật chẳng lẽ là mình già nên hồ đồ rồi?
Đi vòng vo một vòng, Lý Lão Tam không thu hoạch được gì, tự lẩm bẩm.
- Khụ khụ, cái kia, Tam gia, ngài đang tìm cái gì?
Trần Hạo ra vẻ không biết mà hỏi.
Lý Lão Tam lúc này mới hoàn hồn, cười nói:
- Không có gì, tùy tiện nhìn thôi, ừ, quét dọn không tệ, tiểu hỏa tử rất cẩn thận nha.
Trần Hạo cười nói:
- Tam gia quá khen.
- Đúng rồi, dù sao cũng đã lâu rồi không người ở, có lẽ có ít đồ vật gì đó không sạch sẽ sẽ tiến đến, à, tấm bùa này cậu mang ở trên người, lúc đi ngủ đặt ở đầu giường là được.
Lý Lão Tam nói xong lấy ra một chồng phù lục xếp thành hình tam giác đưa cho Trần Hạo.
Trần Hạo nhận lấy xem xét, ngạc nhiên phát hiện, bùa này vậy mà là hàng thật.
Mặc dù yếu nhược hơn nhiều so với loại mà Tứ Bình đạo trưởng sử dụng lúc đối phó với yêu hồ, nhưng linh lực ẩn chứa bên trong phù lục hoàn toàn chính xác là tồn tại.
Chuyện này khiến Trần Hạo nhịn không được nhìn thoáng qua Lý Lão Tam.
Trước đó hắn liền nhìn ra Lý Lão Tam là người tu hành, bởi vì trên người ông có vết tích của người tu hành, chỉ là trên thân không có đạo hạnh pháp lực, hiển nhiên là chưa nhập đạo, liền xem như đệ tử Ngũ Nguyên của Tứ Bình đạo trưởng đều mạnh hơn ông nhiều.
Mà mèo mun gà ngốc hai linh thú vẫn luôn đi theo bên cạnh Trần Hạo, Lý Lão Tam thế mà không cảm giác được khí tức của bọn nó, điều này chứng minh Lý Tam gia chỉ là một người tu hành so người bình thường hơi mạnh hơn một chút mà thôi.
Nhưng mà bây giờ Lý Tam gia lại có thể cảm nhận được khí tức âm sát, còn lấy ra một lá phù lục chân thực hữu hiệu, Trần Hạo cảm thấy có lẽ là mình đã xem thường Lý Tam gia rồi.
Dù không thể Nhập Đạo, nhưng có môn phái truyền thừa, tu hành hệ thống hoàn thiện, luôn có chỗ độc đáo của mình.
- Đa tạ Tam gia, vãn bối nhất định sẽ giữ kỹ.
Trần Hạo cảm kích nói.
- Ha ha, cũng chỉ là một tờ giấy cho an tâm thôi. Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu không đi, Trương Lão Tứ đoán chừng sẽ đem hâm nóng đồ ăn thêm một lần.
Lý Lão Tam cười ha ha một tiếng.
Ra cửa, Trần Hạo cũng không lái xe, cùng với Lý Lão Tam một đường dạo bước, đi tới chỗ trước đó đánh cờ.
Đây là nhà của Trương Lão Tứ, cũng là nơi mà ông mở một hiệu thuốc.
Dù sao cũng là người ở quê, mình có một thân bản lĩnh, bên ngoài bôn ba trị bệnh cứu người, không có lý do gì lúc trở lại quê quán lại ẩn tàng không sử dụng.
Nhưng mà Trương Lão Tứ cũng không đoạt chuyện làm ăn của bệnh viện, bán đều là thuốc Đông y, bình thường bệnh nhẹ đau nhức nhẹ đều sẽ chỉ điểm đi bệnh viện khám, chỉ có một ít bệnh dữ khó chữa hoặc là gia đình khó khăn, ông mới hỗ trợ khám bệnh.
Xuyên qua sảnh hiệu thuốc phía trước, tiến vào hậu viện, Trần Hạo đã ngửi thấy hỗn hợp hương khí của mùi rượu thơm và mùi thuốc, thanh đạm, kéo dài.
- Ha ha, đến sớm không bằng đến đúng lúc, xem ra chúng ta vừa vặn.
Con mắt của Lý Lão Tam tỏa sáng, hít vào một hơi thật sâu, bộ dáng say mê tựa như một tên sâu rượu.
Tiến vào bên trong một gian phòng, quả nhiên Trương Lão Tứ đang bận rộn, đã làm cả bàn đồ ăn.
Đồ ăn là mấy món nhà nông, củ lạc, đậu hủ rang, rau xanh, thịt viên, còn có một bát nước dùng.
Kỳ lạ nhất chính là một cái lò lửa nhỏ, đáy lò cồn thiêu đốt ra ngọn lửa màu lam, trên lò có một cái ấm gốm, mùi rượu chính là từ trong ấm phát ra.
- Ha ha, biết ngay hôm nay sẽ có thêm một người khách, sợ cậu ăn không quen những món thanh đạm, chuẩn bị cho cậu một con gà nướng, vội vàng chuẩn bị, hi vọng tiểu hữu bỏ qua cho.
Nhìn thấy Lý Lão Tam và Trần Hạo, Trương Lão Tứ cười ha hả bưng tới một đĩa gà.
Gà là gà nướng, da khô vàng, mùi thơm tỏa ra bốn phía, làm người nuốt nước miếng.
Nhưng lúc nhìn thấy gà nướng, khóe miệng Trần Hạo lại giật một cái.
Từ sau khi khi nuôi gà ngốc, hắn chưa từng ăn thịt gà, nếu để cho gà ngốc biết mình ăn thịt gà sẽ suy nghĩ như thế nào?
Không biết hình tượng của mình trong mắt gà ngốc sẽ biến thành thế nào? Trần Hạo nhịn không được nói:
- Tứ gia, kỳ thật con cũng thích ăn món chay, ăn chay tốt cho sức khỏe.
Trương Lão Tứ kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Hạo, tán dương:
- Nghĩ không tệ, ăn nhiều món chay thật là tốt, nhưng thịt cũng không thể thiếu, nếu không thì dinh dưỡng sẽ bị thiếu hụt.
Trần Hạo gượng cười:
- Kỳ thật con nuôi một con gà trống làm sủng vật, đối với gà rất có hảo cảm, cho nên không đành lòng ăn, nhưng thịt heo thì không sao, con nhìn thịt viên này của Tứ gia làm không tệ.
Miệng nói, Trần Hạo đã kịp phản ứng, trong lòng yên lặng hạ quyết tâm, về sau cũng không thể nhìn thấy con gì có linh đều nuôi, nếu không nửa đời sau liền phải ăn chay đến chết mất.
Lý Lão Tam lúc này mới nhớ tới, Trần Hạo đích thật là tùy thân mang theo hai con sủng vật, một con là mèo mun, một con phi cầm lông vũ xinh đẹp.
Chỉ là phi cầm kia cho dù là hình thể hay là màu sắc đều không giống với gà trống, nếu không phải giờ phút này Trần Hạo nói ra, ông cũng không dám xác định kia là gà.
Lúc này Lý Lão Tam cười nói:
- Chuyện này tôi có thể chứng minh, thằng nhóc này mang theo một con mèo và một con gà, nhìn đều là chủng loại quý báu.
Trương Lão Tứ yên lặng.
Còn có người nuôi gà trống như sủng vật ư? Thật sự là thế giới to lớn, không thiếu cái lạ.
Nhưng mà Trần Hạo đã nói, Trương Lão Tứ cũng không bắt buộc, đem gà nướng cất trở về.
Ngồi thành một vòng, Lý Lão Tam không khách khí tự cầm lấy ấm gốm, đổ ra ba chén, đồng thời cười nói:
- Một năm khó được uống mấy ngụm Hoàng tửu do ông ủ, hôm nay tiểu hữu đến, lão tiểu tử ông cũng đừng quá hẹp hòi, để vãn bối chê cười.
Trương Lão Tứ dở khóc dở cười:
- Ông quả thật là muốn rượu không cần mạng nữa rồi, không cho ông uống là tốt cho ông, còn trách tôi nữa à, cũng được, hôm nay uống nhiều một chút cũng không sao, nhưng lúc trở về, nhớ cầm theo một chút thuốc tỉnh rượu.
- Ông xem thường tôi, Tam gia tôi tung hoành tửu giới bao nhiêu năm, ba cân không ngã, năm cân mới lắc lư, điểm ấy Hoàng tửu của ông được bao nhiêu? Cũng muốn để cho tôi vịn tường trở về?
Lý Lão Tam tỏ vẻ khinh thường.
- Tôi là sợ ông uống nhiều mắt mờ, đem người sống nhìn thành tiểu quỷ, đến lúc đó gây ra trò cười.
Trương Lão Tứ tức giận nói.
Lý Lão Tam khẽ nói:
- Ông biết cái gì, Thính Âm Thuật tôi đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, khí tức của người sống với khí tức của người chết tôi phân biệt rất rõ ràng, cho dù uống say cũng sẽ không mơ hồ.
Trần Hạo nghe vậy ánh mắt hơi động, tò mò hỏi:
- Tam gia, Thính Âm Thuật này là gì vậy?
Lý Lão Tam đắc ý nói:
- Nói đến cậu có thể cho rằng mê tín, nhưng mà đây là bí pháp do một mình tổ sư gia của Trọng Thủy Quan tôi sáng tạo, tu luyện thành công có thể nghe được khí tức của âm hồn quỷ vật, tìm khí định vị, ngàn dặm khó thoát.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất