Chương 173: Cô Gái Bị Thương Và Quỷ Đồng
- Tam gia lợi hại!
Trần Hạo sợ hãi than một tiếng.
Hắn là thật sự bội phục.
Dù sao Lý Tam gia căn bản chưa nhập đạo, lại có thể bằng vào Thính Âm Thuật cảm giác được âm sát chi khí, chỉ bằng điểm này đã hoàn toàn khác biệt với những đại sư chỉ biết tung tin đồn nhảm rồi.
- Lợi hại cái gì, đừng ở nơi này lay động người trẻ tuổi, nếu ông thật có bản lãnh, vậy để cho tôi kiến thức một chút quỷ có cái dạng gì, chỉ khi tôi chính mắt nhìn thấy mới tin.
Trương Tứ gia lại không tin, giễu cợt một câu.
Lý Tam gia cũng là không tức giận, cười híp mắt nói:
- Nếu ông không tin, làm gì giữ bùa đào mà tôi đưa cho ông mấy chục năm? Nói cho ông biết, cái bùa đào này là Pháp Khí trân quý của Trọng Thủy Quan, mà lúc trước tôi đã kiểm tra một hồi, bùa đào giúp ông ngăn cản không ít tai nạn, biến hóa phía trên ông cũng nhìn thấy, làm gì làm bộ như không thấy vậy.
- Tôi mang theo cái đồ vật này là bởi vì nó là lễ vật mà ông đưa cho tôi, là tấm lòng thành, cũng không phải là tin tưởng mê tín. Đi, Hoàng tửu đều không chặn nổi miệng của ông, nhanh uống rượu của ông đi.
Trương Tứ gia tức giận nói.
- Hắc hắc.
Lý Tam gia cười nâng chén, uống một hơi cạn sạch, mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Trần Hạo thấy thế cười thầm, cái gọi là bạn tốt, cũng không phải chỉ người trẻ tuổi mới có, người già cũng có!
Ăn món ăn thanh đạm lại có tư vị khác so với các món sơn hào hải vị, uống vào mấy chén Hoàng tửu ấm áp vô cùng, nghe Lý Tam gia nói phong thuỷ định vị, Trương Tứ gia đàm luận đạo dưỡng sinh, Trần Hạo chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái, tầm mắt được mở rộng. Vốn tửu lượng của hắn không cao, nhưng vẫn liên tiếp uống hai chén.
Lúc có chút say say, đột ngột có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một tiếng nói vội vàng truyền đến:
- Bác sĩ, bác sĩ, cứu mạng với! Bác sĩ.
Bị tiếng nói quấy nhiễu, Lý Tam gia đang hứng thú nói chuyện chính có chút bất mãn.
Trương Tứ gia lại giật mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy, ra cửa.
- Chính là không thích những người trẻ tuổi không ổn trọng như thế này, gặp phải chút chuyện liền hô to gọi nhỏ, ủa. . . Ồ!
Lời của Lý Tam gia còn chưa dứt, đột nhiên khẽ giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa.
Sau đó, ông cũng đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trần Hạo cười đứng dậy, lạnh nhạt đi theo.
Ra cửa, đi ra trước hiệu thuốc, Trần Hạo liền nghe Trương Tứ gia nói:
- Thương thế quá nặng rồi, nhanh đưa đến bệnh viện đi, loại ngoại thương này ở đây tôi không có công cụ giải phẫu.
Một người trẻ tuổi vóc dáng cao lớn vội vàng nói:
- Không còn kịp rồi, ông giúp đỡ chút, cầm máu trước cũng được.
Trương Tứ gia nói:
- Ta thật sự là. . .
- Là là cái con mẹ ông, người đều sắp chết rồi, lão gia hỏa ông. . . Ôi.
- Cậu nói cái gì đó, không biết lớn nhỏ à, ai dạy cậu nói chuyện với trưởng giả như thế? Biết kính lão hay không? Biết quy củ hay không?
Một thanh niên trẻ tuổi tóc nhuộm vàng khác không nhịn được trách cứ quát mắng, nhưng còn chưa nói xong liền bị Lý Tam gia mới tới một cái cầm nã bắt lấy tay, nhẹ nhàng linh hoạt vặn một cái, người trẻ tuổi tóc vàng kia liền bị đau kêu to.
- Buông tay, lão gia hỏa này, có tin tôi gọi người chém chết ông không. . . A, đau đau đau, mau buông tay.
Hoàng mao muốn uy hiếp, nhưng Lý Tam gia tăng thêm một phần lực đạo, gã liền nói không lưu loát, nước mắt kém chút tuôn ra.
- Lão tam, đừng làm rộn.
Trương Tứ gia nói một tiếng với Lý Tam gia, sắc mặt của Lý Tam gia không vui buông ra, lúc này mới tiếp tục nói:
- Nơi này của tôi hoàn toàn không có công cụ giải phẫu, mà cô bé này lại bị vỡ đầu, vết thương ở phần eo quá lớn, mất quá nhiều máu, chỉ cầm máu là không đủ, cần bác sĩ chuyên nghiệp xử lý, khâu lại. Như thế này, mấy nguòi hiện tại đi bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho bác sĩ bệnh viện huyện, để bọn họ chuẩn bị kỹ càng, mấy người vừa đến liền có thể mổ.
Người trẻ tuổi cao lớn nhìn thoáng qua cô gái tóc dài hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, lúc này mới lên tiếng nói:
- Cảm ơn ông đã hỗ trợ, vậy cháu đưa cô ấy đi trước.
Nói xong, y đang muốn ôm lấy cô gái tóc dài máu tươi đầy người thì Trương Tứ gia do dự một chút, lại mở miệng nói: - Trước đừng nhúc nhích, tôi cho cô bé sử dụng một viên thuốc.
Nói xong Trương Tứ gia nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Trần Hạo đi vào bên trong hiệu thuốc, nhìn một vòng những người xung quanh này.
Hết thảy có sáu người, bốn nam hai nữ, ngoại trừ thanh niên cao lớn và thanh niên tóc vàng, trên thân mấy người khác đều mang thương tích, nhìn thấy thần sắc kinh hoảng, một cô gái khác thì rúc vào một trong ngực một thanh niên, còn đang khóc.
Một người tổn thương nặng nhất chính là cô gái tóc dài đang nằm trên ghế dài.
Cái trán của cô gái bị vỡ, máu chảy đầy mặt. Đáng sợ nhất là phần eo quần áo phá vỡ, lộ ra một vết thương dài xoay tròn đâm vào thịt, mặc dù được thanh niên cao lớn cầm máu, nhưng lại không ngăn được máu đang chảy ra, Trần Hạo nhìn thấy đều cảm thấy cô bé này chắc không cứu nổi.
Đương nhiên, để Trần Hạo coi trọng không phải là cô gái bị thương, mà là một đứa bé trai đang ngồi xổm bên cạnh cô gái, trên mặt mỉm cười cổ quái.
Thằng bé này bộ dáng năm sáu tuổi, tóc ngắn, mặt tròn, nếu như không phải khuôn mặt trắng bệch, hai mắt đen nhánh, cũng xem như một tiểu tử đáng yêu.
Đây là một quỷ đồng! Hơn nữa còn là một con có oán khí rất nặng, rõ ràng là quỷ đồng nhằm vào cô gái này.
Lý Tam gia hiển nhiên ngửi thấy âm sát khí tức của quỷ đồng.
Bất quá tựa hồ như ấn tượng đối với những người mới đến này không tốt, Lý Tam gia cũng chỉ là nhìn thoáng qua chỗ của quỷ đồng, liền bình tĩnh không quan tâm.
Giống như là phát hiện Trần Hạo đang nhìn mình chăm chú, quỷ đồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Hạo, con mắt đen nhánh, âm trầm băng lãnh.
Trần Hạo lập tức mỉm cười một cái, lộ ra hàm răng trắng. Con mắt không chút yếu thế đối mặt với quỷ đồng.
Đương nhiên, Trần Hạo cũng chỉ là cảnh cáo nó đừng làm rộn, cũng không có tính toán trực tiếp ra tay.
Quỷ cũng đã gặp nhiều, ngoại trừ một vài con xấu xa không có thuốc chữa, kỳ thật đại đa số, mặc kệ là ác quỷ, lệ quỷ, oán linh gì đó, hại người đều sẽ có lý do.
Cho nên, đừng nhìn nữ hài bây giờ rất đáng thương, sinh mệnh hấp hối, nhưng ai đúng ai sai còn chưa thể xác định được, thế nên Trần Hạo không có ý đi giúp người.
Quỷ đồng chần chờ một chút, giống như đang cân nhắc mình có làm gì được người này không, người này rõ ràng truyền đến uy hiếp rất lớn cho nó, cuối cùng nó vẫn cúi đầu xuống, quay người lại, biến mất không thấy đâu nữa.
Ồ!
Quỷ đồng rời đi, kinh động đến Lý Tam gia, ông kinh ngạc nhìn một chút.
Nhưng mà quỷ đi là chuyện tốt, loại đồ vật không sạch sẽ này, nếu không phải những người trước mắt này cho ông ấn tượng đầu tiên thực sự không tốt, ông đã sớm xuất thủ xua đuổi.
Không bao lâu, Trương Tứ gia quay lại, cầm trong tay một cái bình ngọc nhỏ, đến bên cạnh cô gái đạng bị trọng thường, từ trong bình ngọc đổ ra một viên thuốc màu đỏ lớn cỡ hạt đậu, bỏ vào trong miệng nữ hài, sau đó tay chỉ dưới hàm dưới linh xảo vuốt một cái, viên dược hoàn kia liền thuận theo yết hầu trôi xuống.
Trương Tứ gia thở dài một hơi, mở miệng nói:
- Ăn Cường Sinh Hoàn này, cô bé trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì, cậu cẩn thận ôm, tận lực đừng lay động, đến bệnh viện sẽ có người an bài giải phẫu cho cô ấy.
- Rất cảm ơn ông.
Người trẻ tuổi cao lớn cảm kích nói, sau đó mới thận trọng ôm lấy cô gái, bước nhanh đi ra ngoài.
Mấy nam nữ trẻ tuổi khác đi theo sau, tên thanh niên tóc vàng oán hận nhìn chằm chằm Lý Tam gia một chút, lại bị một cái ánh mắt khinh thường của Lý Tam gia đập trở về.
Bọn người vừa đi, Lý Tam gia liền tức giận:
- Một điểm lễ phép cũng đều không biết, đối với dạng người này, ông lại lãng phí một viên Cường Sinh Hoàn bảo mệnh.