Chương 174: Đám Tiểu Quỷ
Trương Tứ gia cười nói:
- Tấm lòng của thầy thuốc như cha mẹ, nếu không có tâm tư này, đâu được tính là bác sĩ, lại nói, cậu thanh niên kia cũng do quá lo lắng, nhất thời nói sai thôi, trong lòng chưa chắc đã thế.
Lý Tam gia nói:
- Là hạng người gì, tôi có mắt nên thấy rõ, được rồi, hào hứng hôm nay bị mất hết rồi, trở về thôi.
Nói xong, Lý Tam gia xoay người rời đi, tư thái kia rất là thoải mái.
Trương Tứ gia lắc đầu, nói với Trần Hạo:
- Cậu nhóc, tính tình của lão tam chính là như vậy, cả một đời đều chưa từng đổi, cơm này mới ăn một nửa, chúng ta trở về tiếp tục ăn?
Trần Hạo cười nói:
- Tam gia thẳng tính, vãn bối là kính nể. Ah, không ăn nổi cơm nữa, uống một chút rượu có chút nhức đầu rồi, con đi về nghỉ trước đây, ngày khác trở lại bái phỏng Tứ gia.
Trương Tứ gia cười nói:
- Được, trên đường chú ý an toàn.
Ra khỏi hiệu thuốc, Trần Hạo xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía đầu đường không xa.
Quỷ kia đồng trốn ở chỗ tối bên ngoài bảy tám mét, giống như đang dòm ngó hắn.
Trần Hạo bĩu môi, đi tới.
Quỷ đồng giật nảy mình, vội vàng lui lại biến mất.
Nhưng Trần Hạo như không nhìn thấy trực tiếp đi qua, nhìn cũng không nhìn nó một chút nào.
Chờ cho Trần Hạo đi xa, quỷ đồng lại hiện ra, nhìn xem bóng lưng Trần Hạo, im lặng.
Trở lại ngôi nhà mới thuê, Trần Hạo liền thấy mèo mun và gà ngốc đang vui mừng ăn linh thực hoa quả khô do Trần Hạo đưa cho.
Hai đứa nó đều là linh sủng, phối hợp với nhau cũng chu toàn, ăn tới mức thơm ngọt, nếu lại thêm một chút rượu, sợ là so với Trần Hạo đi dự tiệc đều muốn thoải mái hơn nhiều.
Trần Hạo mặc kệ bọn nó, thả mười lăm tên tiểu quỷ và Hùng lão sư ra.
Vừa được ra ngoài, đám tiểu quỷ liền reo hò một tiếng, chạy tung lên như bị dở hơi.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn về phía Hùng lão sư.
Hùng lão sư chững chạc đàng hoàng nói:
- Hôm nay là chủ nhật, cho chúng nó nghỉ một đêm, lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi.
Trần Hạo im lặng.
Nghe để cho người ta rất cảm động nha, rốt cục cũng có ngày nghỉ.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Trần Hạo cho mười lăm tên tiểu quỷ một cái ánh mắt thương hại.
Học lâu như vậy, chỉ có một buổi tối nghỉ ngơi, các ngươi còn vui vẻ như thế, thật sự là tà đồng đơn thuần ngây thơ mà!
Dạy học sinh là chuyện của Hùng lão sư, Trần Hạo luôn luôn không nhúng tay vào, gật đầu nói:
- Em sắp xếp là được, anh uống một chút rượu, có chút choáng váng, đi nghỉ trước đây.
Chờ lúc Trần Hạo vừa đi, mười lăm tên tiểu quỷ liền chạy tới trong sân chơi đùa.
Đây là một ngày đáng giá kỷ niệm, không cần học tiếng Trung, không cần viết chữ, không cần ngâm thơ cổ, không cần suy nghĩ nhân chia cộng trừ, càng không cần phải làm bài tập, quá thư thái, đột nhiên cảm giác nguyên lai cái gì cũng không làm là nhẹ nhõm vui sướng nhất, đây chính là khí tức tự do.
Lúc đang chơi đến vui vẻ, đột nhiên đám tiểu quỷ an tĩnh lại nhìn về phía một mặt tường trong sân.
Phía trên đầu tường, một tiểu hài tử đang đứng đấy, giữ im lặng.
Đám tiểu quỷ thu liễm lại biểu lộ vui cười, lộ ra khuôn mặt âm trầm lạnh như băng.
Mặc dù ở trước mặt Trần Hạo, mèo mun gà ngốc, cùng với Hùng lão sư, bọn nó rất ngoan ngoãn, đó là bởi vì bọn nó biết Trần Hạo đang giúp bọn nó, đối tốt với bọn nó.
Thế nhưng là lúc gặp người ngoài, với bản năng của tà đồng, bọn nó sẽ không có sắc mặt tốt.
Đừng nói người đến còn không phải là người.
Bị mười lăm tên tiểu quỷ nhìn như vậy, tiểu hài tử giật nảy mình, giống như muốn chạy, nhưng là nghĩ đến cái gì, nó thế mà không nhúc nhích, ngược lại mở miệng nói:
- Các bạn khỏe không.
Đám tiểu quỷ sững sờ, quay ra nhìn lẫn nhau.
Đây là đang chào hỏi à? Tiểu quỷ này có lai lịch như thế nào? Muốn làm gì?
Nhìn nhau một cái, một tên tà đồng mở miệng dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi:
- Cậu khỏe chứ, cậu là loại quỷ gì?
Cậu bé thấy được đáp lại, rất vui vẻ cười:
- Tớ là quỷ sẩy thai.
Đám tiểu quỷ:
- . . .
Quỷ sẩy thai là quỷ gì? Nghe không hiểu.
- Các cậu là quỷ gì?
Cậu bé hỏi lại.
Một tên tiểu quỷ trả lời:
- Chúng tớ là tà đồng, chúng tớ rất lợi hại. Nói xong lộ ra vẻ đắc ý.
Cậu bé vội vàng nói:
- Tớ cũng rất lợi hại.
- Cậu lợi hại thế nào?
- Rất lợi hại, rất lợi hại, tớ có thể làm cho người lớn không nhìn thấy, còn có thể để người lớn tự nhảy lầu.
Cậu bé kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Một tiểu quỷ khinh thường nói:
- Cái này quá đơn giản, chúng tớ còn có thể ăn người.
Cậu bé:
- . . .
- Nhưng Hùng lão sư nói cho chúng tới, không thể tùy tiện ăn người, cũng không thể giết người, như thế là quỷ xấu.
Đám tiểu quỷ vội vàng giải thích một câu, biểu thị chúng ta chỉ là người mang tuyệt kỹ, quỷ tốt tâm hướng quang minh.
- Vì sao không thể giết người, tớ đều có thể giết bọn họ.
Cậu bé đột nhiên phản bác, tỏ vẻ tức giận, oán khí trên thân càng mãnh liệt lưu động.
Một tiểu quỷ tò mò hỏi:
- Cậu bị cha mẹ giết à?
Cậu bé gật đầu lại lắc đầu:
- Không tính là cha mẹ, tớ còn chưa xuất sinh liền đã bị giết, đã bị giết tám lần.
Đám tiểu quỷ lập tức đồng tình nhìn cậu bé.
Bọn nó mặc dù cũng là còn nhỏ đã chết thảm. Nhưng cũng chỉ là một lần mà thôi, tên tiểu đồng bọn này thế mà chết tám lần, thật đáng thương mà.
- Cậu đến chơi với chúng tớ đi.
Một tiểu quỷ trong đám mở miệng mời.
Cậu bé yếu ớt nói:
- Có thể chứ?
Tiểu quỷ nói:
- Đương nhiên có thể, chúng ta đều là tiểu hài tử mà, đương nhiên phải cùng nhau chơi đùa.
Cậu bé suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, sau đó từ đầu tường nhảy xuống, rơi vào bên trong đám tiểu quỷ.
Đám tiểu quỷ vậy xung quanh, một tên tiểu quỷ tiếp tục hỏi: - Cậu tên gì?
Cậu bé lắc đầu:
- Tớ không có tên.
Đám tiểu quỷ: - . . .
Cậu bé hỏi:
- Các cậu có tên à.
Đám tiểu quỷ gật đầu, một tên trong đó nói ra:
- Chúng tớ trước kia có tên Thái Lan, nhưng bây giờ Hùng lão sư nói chúng tớ là tiểu quỷ ở Hoa Hạ, không dùng tên Thái Lan nữa, cho nên đặt cho chúng tớ tên mới.
Sau đó đám tiểu quỷ theo thứ tự tự giới thiệu.
Tớ gọi Trần Ái Quốc, tớ tên Trần Ái Hoa, tớ tên Trần Ái Quân, tớ tên Trần Ái Gia, tớ tên Trần Ái. . .
Nghe một đám bạn nhỏ đều có tên, cảm xúc của tiểu nam hài lập tức sa sút, nó chết nhiều lần như vậy, ngay cả cái tên cũng không có, thật đau lòng.
- Đúng rồi, chúng tớ có thể nói Hùng lão sư đặt tên cho cậu, cậu có chịu không.
Một tên tiểu quỷ đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt của cậu bé sáng lên, vội vàng hỏi:
- Có được không?
- Đương nhiên là được, để tớ đi gọi Hùng lão sư.
Một tên tiểu quỷ nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Không lâu sau, Hùng lão sư đi ra, nhìn xem cậu bé không mời mà tới, biểu lộ uy nghiêm.
Cậu bé theo bản năng đứng thẳng người, rất nhanh kịp phản ứng lại, có chút không hiểu thấu, tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi chị gái này nhỉ!
- Em chính là tiểu quỷ không có tên kia?
Hùng lão sư mở miệng, giọng nói bình tĩnh. Mặc dù cô chỉ là quỷ phổ thông, tuy tiểu quỷ trước mắt này rõ ràng không tầm thường, nhưng Hùng lão sư lại không sợ hãi.
Cậu bé sợ hãi gật đầu.
Hùng lão sư tiếp tục nói:
- Chị nghe Ái Quốc nói một lần, thân thế của em rất đáng thương, Trần đại sư biết nhất định sẽ giúp em. Nhưng bây giờ Trần đại sư đang ngủ, không thể quấy nhiễu. Như vậy đi, chị đặt cho em cái tên, gọi là Trần Ái Học đi, hiện tại em cứ chơi với bọn Ái Quốc, chờ Trần đại sư tỉnh lại xem tình huống như thế nào, làm cách nào để giúp em. Nếu quả thật không thích hợp đầu thai cũng không sao, chỉ cảm thấy em ở lại cũng không tệ, vừa vặn chị đang thiếu một lớp trưởng.
Cậu bé, à không, Trần Ái Học:
- . . .