Chương 177: Cửu Tử Oán Linh
- Lão gia hỏa, ông tới thật đúng lúc, Phương tỷ biến thành thế này cũng có một phần trách nhiệm của ông.
Nhìn thấy Lý Tam gia, thanh niên tóc vàng lại không sợ mà còn giận, trực tiếp lôi kéo Lý Tam gia vào.
Lý Tam gia nghe vậy liền cười.
Đây là tới gây chuyện à, làm sao? Mang theo mấy người liền cho rằng có thể diễu võ giương oai rồi? Lão tử ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, muốn gây rối, ngươi còn thiếu chút bản lĩnh.
- Được, thêm một phần trách nhiệm do tôi, cậu muốn làm sao lấy đi, nói rõ ra xem.
Lý Tam gia chắp tay, lộ ra vẻ ngươi bắt đầu biểu diễn đi.
Thanh niên tóc vàng:
- . . .
- Ha ha, lão gia hỏa này rất cứng đầu, ông có tin. . .
Một tên khôi ngô trong đám mấy người do thanh niên tóc vàng mang đến nhìn thấy thế, lộ vẻ hung hãn muốn tiến lên.
Nhưng gã còn chưa đi được hai bước, bước chân liền dừng lại, bởi vì mười mấy người vây xem lập tức đi lên trước, lạnh lùng nhìn gã, biểu tình kia rõ ràng là ngươi động một cái thử xem.
Nam tử khôi ngô ngây dại.
Đây không phải đang xem náo nhiệt sao? Làm gì cả đám đi lên vậy?
Nhưng rất nhanh, gã kịp phản ứng lại, kinh nghiệm phong phú cười lạnh nói:
- Làm sao? Mấy người muốn chơi tôi? Đến đây, đụng đến tôi thử. . .
Lời nói còn chưa nói xong, mười mấy người cùng nhau tiến lên, bắt lấy cánh tay liền nhấn xuống mặt đất, quyền đấm cước đá, ra tay không chút không tình.
Không qua mấy lần, nam tử khôi ngô liền ai nha kêu thảm, bị đau cầu xin tha thứ.
Mấy người do thanh niên tóc vàng mang đến nhìn trợn tròn mắt.
Đánh thật sao? Có cần xúc động như vậy không, sẽ đánh chết người đấy.
Nhưng nhìn những người mới ra tay này, lại nhìn lại những người vốn được cho là xem náo nhiệt kia, lúc này ánh mắt của từng người phẫn nộ, biểu lộ bất thiện, bọn hắn thực sự sợ.
Mẹ nó chứ, đây đều là một đám điêu dân mà, quá hung tàn, quá dọa người.
Nhìn thấy đánh người, Trương Tứ gia vội vàng khuyên can, nhưng cứ như vậy mất một lúc, bộ dáng của nam tử khôi ngô liền thay đổi, mặt mũi bầm dập, bên trong miệng chảy đầy máu, co quắp nằm trên mặt đất, rắm cũng không dám thả một cái.
Lý Tam gia nhìn thanh niên tóc vàng đang trợn mắt hốc mồm nói:
- Khỏi làm những thứ vô dụng này, không ai sợ cậu đâu, hôm nay tôi liền đem lời đặt chỗ này, mấy người đã tới thì cứ nói ra vấn đề, nếu là trách nhiệm của Trương Lão Tứ, chúng ta không chối từ, nên nói như thế nào liền nói thế ấy, đền một cái mạng cho các ngươi cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu các ngươi nói không ra, hắc hắc, đó chính là cố ý gây chuyện, hôm nay nếu cậu có thể đứng thẳng rời đi, tên Lý Tam gia tôi liền viết ngược lại.
Thanh niên tóc vàng run lập cập, liền mấy người bên cạnh hắn cũng đều sợ hãi không thôi.
Mẹ nó, quá bạo lực đi! Đến cùng là ai gây chuyện đây?
- Lão tam, chớ nói lung tung, cái gì nằm ngang đứng thẳng, nói chuyện dễ nghe hơn một chút đi.
Trương Tứ gia tức giận quát lớn một tiếng.
Lý Tam gia vẫn không quan tâm:
- Vậy phải xem đối với ai, ông lãng phí một viên Cường Sinh Hoàn bảo mệnh giá trị trăm vạn, bọn họ còn nói ông hại người? Hắc hắc, người không biết xấu hổ như vậy, lão đầu tử cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trăm vạn? Nói nhảm gì thế? Làm sao có loại thuốc đắt như vậy?
Thanh niên tóc vàng giật nảy mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trương Tứ gia.
Trương Tứ gia lại không phản bác, nhìn thanh niên tóc vàng nói:
- Chuyện cứu người tôi đã hết sức, có hại người hay không, tự có công luận. Mấy người đi đi, việc này hôm nay dừng ở đây, tôi không hi vọng còn có người tới cửa quấy rầy.
Ông nói rất bình tĩnh, nhưng trên mặt một tia biểu lộ đều không có, hiển nhiên là thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, nhưng gặp phải loại sự tình này cũng rất không vui, không muốn dây dưa.
Thanh niên tóc vàng còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt phẫn nộ của đám người vây xem, cuối cùng đem lời nuốt xuống, nhấc người bị thương lên chật vật rời đi.
Bọn người vừa đi, Lý Tam gia liền bất mãn nhìn Trương Tứ gia nói:
- Tính cách hiền lành này của ông làm sao vẫn không thay đổi, hôm qua đã nói đừng quản, bây giờ thấy chưa, xảy ra chuyện chỉ trách trên đầu ông, có oan hay không.
Trương Tứ gia thở dài nói:
- Được rồi, đều qua rồi, ông cũng đừng làm loạn, xảy ra chuyện, ai cũng khó mà nói.
Lý Tam gia giễu cợt nói:
- Còn cần tôi làm loạn sao? Ông có biết cô bé kia vì sao lại bị thương không? Đó là bị trúng tà, hắc hắc, bị đồ vật ô uế để mắt tới, có thể tốt được không?
- Đồ vật không sạch sẽ?
Trương Tứ gia sững sờ.
Lý Tam gia không trả lời, tiếp tục nói:
- Ông cứ chờ xem, những người này có thể tới một lần liền có thể đến lần thứ hai, bất quá ông yên tâm, quỷ vật quấn thân cũng không phải dễ dàng liền có thể giải quyết như vậy, đến lúc đó xem bọn hắn làm sao khóc.
Nói xong, Lý Tam gia xoay người rời đi, lộ vẻ trêu tức.
- Lão tam. . .
Trương Tứ gia gọi không kịp, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Trần Hạo nhìn kịch vui nửa ngày, ấn tượng đối với những người này cũng biến thành vô cùng giảm sút.
Xem ra đã đến lúc nói chuyện với tiểu quỷ mới vào rồi.
Từ hiệu thuốc rời đi, Trần Hạo liền quay lại căn nhà thuê.
Tiến vào buồng trong, Trần Hạo nhìn về phía quầy bày đám búp bê, cười nói:
- Đều ra đi.
Từng đạo âm sát chi khí từ bên trong búp bê bay ra, rơi xuống đất biến thành Hùng lão sư với từng tên tiểu quỷ, trong đó có quỷ đồng mới tới kia.
Mặc dù cùng đám tà đồng chơi một buổi tối, cảm giác không tệ lắm, nhưng đối với Trần Hạo, nó vẫn có bản năng kính sợ.
- Trần đại sư, đứa bé mới tới này. . .
Hùng lão sư đang muốn mở miệng giới thiệu. Trần Hạo liền cười nói:
- Anh biết nó, ừ, gọi mọi người ra cũng là muốn hỏi một chút chuyện.
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía quỷ đồng nói:
- Nói đi, em có lai lịch gì?
Quỷ đồng nhìn thoáng qua đám tà đồng, đạt được ánh mắt khích lệ của đám tà đồng, lúc này mới lên tiếng nói:
- Em tên Trần Ái Học, à không, em không có tên, đây là tên Hùng lão sư đặt cho em.
Trần Hạo cười nói:
- Không có việc gì, em thích cái tên này là được rồi.
Quỷ đồng tiếp tục nói:
- Em là một con quỷ sẩy thai tám lần, em rất đáng thương, lần thứ nhất đầu thai, lúc sắp xuất sinh, mẹ đẻ em bị người bắt đi giết chết, sau đó còn muốn bắt em, mẹ em liền để cho em chạy, không biết chạy bao lâu, em phát hiện em có thể tiếp tục đầu thai, sau đó em ngay tại lúc ai đó mang thai bắt đầu đầu thai, thế nhưng mỗi lần đầu thai đều sẽ xảy ra bất trắc, mà sau mỗi lần xảy ra bất trắc, em đều sẽ trở nên lớn hơn một chút, trở nên lợi hại hơn, lần thứ tám chính là người hôm qua kia, em đã kiên trì rất lâu, đều sắp ra đời rồi, nhưng là bà ấy lại đi phá thai, em rất tức giận, cho nên em liền trả thù.
Nói đến chỗ này, quỷ đồng đột nhiên trở nên có chút oan ức nói:
- Ái quốc nói, không thể hại người, nếu không chính là quỷ xấu, nhưng là bà ấy bỏ em trước.
Trần Hạo cười nói:
Ái Quốc nói không sai, nhưng chuyện của em cũng có thể thông cảm, mà trước kia cũng không ai dạy em cho nên mới thế, về sau không hại người là được.
Quỷ đồng trừng to mắt, kinh hỉ hỏi:
- Thật sao?
Trần Hạo nghiêm túc gật đầu:
- Thật.
- Quá tốt rồi, cám ơn đại ca ca, à, Ái Quốc nói, bọn họ gọi anh là đại ca ca, em có thể không?
Quỷ đồng có chút sợ hãi hỏi.
Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên có thể, anh rất thích.
Quỷ đồng lập tức híp mắt lại, oán khí trên thân tan đi một chút.
Nhìn quỷ đồng, trên mặt Trần Hạo đang cười, nhưng trong lòng thì thở dài.
Quả nhiên là cửu tử oán linh, không nghĩ tới thật là có loại tồn tại này.
Bên trong tàng thư Bạch Hạc Quan có ghi chép, mang thai hài tử vào âm lịch ngày âm giờ âm, nếu như bị tà pháp hiến tế, liền có thể hóa thành oán linh, sau khi oán linh cửu tử liền sẽ phát sinh chuyển biến to lớn, có được năng lực khó tin. Nếu như tập hợp đủ chín cửu tử oán linh liền có thể luyện chế một loại pháp bảo bàng môn tà đạo, uy năng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng cũng may oán linh quỷ đồng này chỉ mới đầu thai tám lần, lần thứ chín mấu chốt nhất còn chưa bắt đầu, còn có thể cứu vãn.
Chỉ là, không biết hệ thống đại lão có thể trợ giúp siêu độ dạng oán linh tự hành đầu thai tám lần như thế này hay không.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi:
- Ái Học, anh hỏi em, em có tâm nguyện gì không?
Trần Ái Học sững sờ, nhìn Hùng lão sư, mèo mun, gà ngốc, đám tà đồng một chút, sau đó nhìn về phía Trần Hạo: - Đại ca ca, em có thể đi theo anh sao? Hùng lão sư nói, muốn em làm lớp trưởng.
Trần Hạo:
- . . .