Chương 185: Ám Chiêu
- Không ở đây nháo sự? Ngươi nói lại một chút, chủ nhân nhà ngươi muốn tới nơi nào nháo sự?
Lý Tam gia giống như cười mà không phải cười, hỏi.
La Hữu Canh:
- . . .
- Còn nữa, nếu ta nhớ không lầm, nhất mạch Mao Sơn chúng ta giết không ít người của Tam Âm Phái, ừm, nếu như đây cũng là giao tình, ta cảm thấy đầu óc gia chủ của ngươi có vấn đề rồi. Ta biết một cái bệnh viện tâm thần, nếu không giới thiệu cho chủ nhân nhà ngươi một chút.
Lý Tam gia lại giễu cợt một câu.
La Hữu Canh:
- . . .
- Lý đạo trưởng, đừng có mà cho thể diện lại không cần, chủ nhân nhà tôi chỉ không muốn gây phiền toái, cũng không phải sợ ngươi, tốt nhất thả tiểu thư nhà tôi ra, nếu không. . .
Giao lưu không thông, ngữ khí La Hữu Canh trở nên hung lệ, nhưng lời còn chưa dứt, một đạo hồng quang từ trong tay Lý Tam gia bay ra đánh trúng nó, trực tiếp xuyên thủng khuôn mặt La Hữu Canh, một cỗ Âm Sát chi khí tán đi, La Hữu Canh biến thành một tờ giấy hình người tung bay trên mặt đất.
- Kỷ kỷ oai oai, nói nhảm nhiều quá, có bản lĩnh thì làm, không có bản lĩnh liền cút. Tam Âm Phái rác rưởi, lão tử đã bày xong pháp đàn, muốn cửu tử oán linh, có bản lĩnh thì cứ tới lấy.
Lý Tam gia hét to một tiếng.
- Hay cho đạo sĩ thúi Mao Sơn, ngươi đã muốn đấu pháp, bản tọa liền phụng bồi.
Một đạo thanh âm âm trầm truyền đến, sau đó âm phong thổi lên, sát khí tràn ngập rất nhanh liền bao vây Đạo quan.
Lý Tam gia không hề sợ hãi, hừ lạnh nói:
- Tam âm pháp? Thật sự một chút cũng không tiến triển.
Nói xong, Lý Tam gia liền đi vào pháp đàn, trong tay cầm kiếm gỗ đào thi triển đạo pháp, đầu kiếm điểm một ngọn lửa xanh, nhẩm pháp quyết, lấy pháp đàn làm trung tâm vẽ một vòng.
Lập tức, lá bùa trên kiếm gỗ đào phát ra một tầng ánh sáng hồng khuếch tán.
Nguyên bản Âm Sát chi khí xâm nhập đến, dưới ánh sáng hồng liền nhanh chóng bị bức lui.
Lý Tam gia đeo kiếm đứng thẳng, một mặt khinh thường.
Bất quá rất nhanh Lý Tam gia liền biến sắc, kinh ngạc nhìn bên trong Âm Sát chi khí chậm rãi bò ra mấy chục con bọ cạp cỡ nắm đấm.
- Đây là vật sống? Ngươi đã sửa lại tam âm pháp?
- Hắc hắc, năm đó bị gia hỏa các ngươi dối trá, phá linh pháp Tam Âm Phái. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta thật không phát triển ư? Lão đạo sĩ thối, nhấm nháp một chút tam âm pháp mới của Tam Âm Phái ta đi, hôm nay liền dùng ngươi tế bái tiền bối Tam Âm Phái đã chết.
Thanh âm âm trầm truyền đến, lộ ra vẻ trêu tức.
Lý Tam gia trừng mắt:
- Cái gì tam âm pháp mới, đều là tà môn ma đạo mà thôi, vật sống thì như thế nào? Vẫn không chịu nổi một kích. Dứt lời, Lý Tam gia giơ kiếm gỗ đào điểm lá bùa, nhanh chóng niệm chú ngữ, sau đó kiếm gỗ đào lắc một cái, một đạo pháp quang bay đi, trực tiếp đánh trúng một con bọ cạp.
Bị pháp quang xung kích, bọ cạp liền bay ra ngoài, sau khi hạ xuống còn lăn vài vòng.
Bất quá rất nhanh bọ cạp lại xoay người, lần nữa nhanh chóng bò về phía trước, lông tóc không tổn hao gì.
Khóe miệng Lý Tam gia giật một cái.
- Đừng uổng phí tâm tư, bọ cạp của bản tọa vốn chính là dị chủng, lại trải qua thí nghiệm chống cự đối với đạo pháp, lựa ra con tốt nhất trong những con tốt để phó những tu sĩ dối trá các ngươi. Hiện tại đạo pháp của ngươi vô dụng, lão gia hỏa, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi lấy cái gì phá tam âm pháp của ta.
Thanh âm âm trầm cười đắc ý nói.
Lý Tam gia nghiến răng nghiến lợi:
- Đắc ý cái rắm, một mạch Mao Sơn ta không chỉ có riêng đạo pháp phá tà, còn có pháp khí trảm tà.
Nói xong, Lý Tam gia cầm thanh kiếm gỗ đào hướng một phương trên đài, thân ảnh nhảy đến phía trước, cánh tay lắc một cái, một đạo dây thừng từ trong tay áo bay ra, hướng phía trước xông lên, một mũi tên từ đầu dây thừng hung hăng cắm vào trên thân một con bọ cạp.
Lần này, bọ cạp kia thật giống như đậu hũ, trong nháy mắt vỡ tan, chất lỏng văng khắp nơi.
Một kích hữu hiệu, Lý Tam gia vui mừng, dây thừng vung vẩy hắt nước không lọt. Từng mũi tên ở đầu dây thừng xuất kích, từng con bọ cạp bị ghim chặt, trực tiếp vỡ vụn mà chết, trong khoảnh khắc liền có bảy, tám con mất mạng.
Nhưng khi Lý Tam gia đang phát uy, đột nhiên cửa Đạo quan phanh một tiếng sụp đổ, sau đó một bóng người vóc dáng khôi ngô không tưởng vọt vào, nhe răng trợn mắt, gầm nhẹ xông về Lý Tam gia.
Lý Tam gia theo bản năng tay run một cái, dây thừng liền xông về bóng người khôi ngô.
Đinh một tiếng, đầu tiêu lại đánh trúng, phát ra thanh âm kim loại giao thoa.
Sắc mặt Lý Tam gia đại biến, thân ảnh nhảy lên, nhanh chóng lui ra phía sau, sau đó mới nhìn về hướng bóng người khôi ngô.
Xem xét liền làm mặt Lý Tam gia đen lại.
Bóng người khôi ngô thân cao hơn hai mét, dáng người cao lớn, chân thô, cánh tay khỏe, nhìn thật giống như một nhân hùng!
Không chỉ có như thế, trên bộ vị yếu hại của bóng người này còn phủ thiết giáp, găng tay là lợi trảo lóe ra lam quang, xem xét liền có chút mờ ám.
Vừa rồi dây thừng mình đánh trúng đầu người này, chính là bị mũ giáp của hắn ngăn cản.
Mẹ kiếp, đây là đấu pháp hay là đánh nhau? Ngươi rõ ràng phạm quy!
- Hắc hắc, không nghĩ tới đạo sĩ thúi còn có pháp khí phá tà truyền thừa, bất quá ngươi đã lạc hậu, thật sự cho rằng bản tọa sẽ dùng tam âm pháp chơi cùng ngươi? Thứ ngu xuẩn!
Thanh âm âm trầm trào phúng truyền đến.
- Hỗn trướng, tà môn ngoại đạo có khá nhiều đấy.
Lý Tam gia giận mắng, trong lòng lại phát khổ.
Thật sự là già nên hồ đồ rồi, tưởng rằng đấu phá đường đường chính chính, không ngờ tới đối phương giở trò, kẻ to con như thế, rõ ràng còn bị tà pháp khống chế, xuất thủ tàn nhẫn vô tình. Dù thân thủ mình không tồi, nhưn trong lòng Lý Tam gia cũng chột dạ, không dám cứng đối cứng.
Thời điểm này Trần Hạo đang một mực quan sát lại nhìn không được.
Còn tưởng rằng có thể nhìn thấy tràng cảnh đấu pháp chân chính như trong phim ảnh.
Lúc này vừa ra chút bầu không khí, làm sao lại thay đổi?
Kẻ kẻ to con này rõ ràng là người sống, dù khí tức nhìn có chút không bình thường, nhưng chính là người sống không thể nghi ngờ.
Việc này người dùng đạo pháp đánh như thế nào? Lý Tam gia không có Nhập Đạo, không có đạo hạnh tu ra pháp lực, đương nhiên thực lực không thể chống lại những người bị pháp lực khống chế được!
- Tiểu Hắc, giao cho ngươi.
Trần Hạo không có ý định bàng quan, vỗ vỗ mèo mun, mở miệng nói ra.
Mèo mun kêu ô một tiếng, cũng rất có hứng thú nhìn về phía tên to con.
Tên to con như thế, thế mà còn có móng vuốt? Không biết là móng vuốt ta lợi hại, hay là của ngươi lợi hại?
Mèo mun lộ ra biểu hiện muốn phân cao thấp. Từ trong ngực Trần Hạo nhảy xuống, mèo mun phi mấy bước liền chạy tới phía trước, kêu oa ô một tiếng.
Đang muốn lần nữa tiến công Lý Tam gia, tên to con liền nhìn về phía mèo mun.
Lý Tam gia cũng có chút sửng sốt. Con mèo này muốn làm cái gì?
Lúc này, thanh âm Trần Hạo truyền đến:
- Tam gia, tên to con này giao cho Tiểu Hắc đi.
Lý Tam gia im lặng. Giao cho một con mèo? Ngươi đùa. . .
Suy nghĩ đến đó thì Lý Tam gia đột nhiên mở to hai mắt nhìn, há to miệng, cảm giác đầu óc ong ong.
Chỉ thấy mèo mun kêu một tiếng, thân thể đột nhiên bành trướng, biến lớn gần như gấp hai, lông tóc chuyển thành màu vàng, một đầu khăn đỏ trống rỗng quấn quanh cổ, không gió vẫn tung bay.
Đặc biệt là mèo mun giơ móng vuốt lên, bốn đạo móng vuốt bắn ra tơ máu, lấp lóe hàn quang lăng lệ.
Mẹ nó. . . đây thật là mèo sao?
Lý Tam gia kinh ngạc.
Tên to con cũng kinh ngạc.
Bất quá mèo mun lại không kịp chờ đợi, lần nữa oa ô một tiếng, thân ảnh xông lên liền nhảy tới trên không tên to con, vuốt mèo giơ lên, hung hăng đập xuống đầu gã.