Chương 186: Tà Hồn Hung Mãnh
Tên to con mặc dù nhìn hung mãnh nhưng phản ứng lại là rất trì độn, đối mặt mèo mun tiến công chỉ theo bản năng ngẩng đầu, thậm chí cũng không kịp làm ra động tác ngăn cản hoặc là tránh né, mèo mun một trảo liền đánh vào trên mặt gã, từ trên hướng xuống, kéo xuống.
Thân ảnh rơi xuống đất, mèo mun dừng một chút, ánh mắt khinh thường liền xoay người rời đi.
Lúc này, thân ảnh tên to con bỗng đổ xuống, phát ra phanh một tiếng. Không đến một lúc, máu chảy đầy đất.
Lý Tam gia:
- . . .
Meo ô!
Thời điểm đi đến trước mặt Trần Hạo, mèo mun biến trở về nguyên hình, ngẩng đầu, nhu thuận kêu một tiếng.
Trần Hạo cười ôm lấy nó, trên mặt mèo mun xoa một cái:
- Tiểu Hắc nhà ta thật là lợi hại.
Mèo mun nheo mắt lại, trong lòng đắc ý.
- Linh sủng? Không nghĩ tới trong Đạo quan lại còn có một con linh thú? Ngươi cũng dự định đối địch với Tam Âm Phái sao?
Thanh âm âm trầm truyền đến, ngữ khí uy hiếp.
Ánh mắt Trần Hạo nhìn bên ngoài Đạo quan, lạnh nhạt nói:
- Tam Âm Phái, nói nhảm nhiều như vậy sao?
- Hay cho một con linh thú, dám giết hộ pháp của ta, không chết không thôi. Hôm nay, các ngươi một kẻ cũng đừng hòng sống sót.
Thanh âm âm trầm nổi giận, sau đó một thân ảnh bay lượn lên phía trên tường Đạo quan, đây là một người mặc áo bào đen, thấy không rõ tướng mạo tuổi tác.
Tay hắn cầm một cây tiểu kỳ màu lam dài một mét, vung vẩy trong đạo quan.
Tiểu kỳ màu lam mỗi một lần vung vẩy, Âm Sát chi khí vờn quanh Đạo quan liền sẽ tăng vọt một lần. Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, Âm Sát chi khí vờn quanh toàn bộ Đạo quan tăng vọt lên, âm phong càng cường thịnh, làm đạo pháp Lý Tam gia lúc trước thi triển đều bị phá giải.
Về sau, nương theo một hồi thanh âm ô ô, từng đạo hư ảnh trống rỗng hiển hiện, sau khi hạ xuống hóa thành từng đầu lệ quỷ, lít nha lít nhít chừng mấy trăm.
Lý Tam gia nhìn qua liền sợ hãi, vội vàng lui ra phía sau.
Mà pháp đàn ông ta bố trí lại bị âm phong thổi ngã, ánh nến dập tắt, lá bùa bay ra.
- Giết, giết, giết, giết sạch bọn hắn.
Người áo đen không ngừng vung vẩy tiểu kỳ màu lam âm lãnh gầm nhẹ.
Lập tức mấy trăm lệ quỷ liền hung thần ác sát xông tới.
- Tổ sư gia che chở!
Lý Tam gia lui vào đại điện vội vàng đi vào trước tượng thần Tam Mao Chân Quân, hai tay hợp lại, nói lẩm bẩm.
Sau một khắc, tượng thần Tam Mao Chân Quân linh quang lưu động, Thần Vực triển khai.
Một vài lệ quỷ vừa mới xông tới kêu thảm hóa thành hư vô.
Mắt thấy tượng thần bộc phát thần uy, bọn lệ quỷ lại không chút hoang mang, xuất kích bốn phía bắt đầu công phá.
Trên đại điện, mảnh ngói bị âm phong cuốn đi, rơi xuống đất lốp bốp.
Mà bên trong đại điện cũng có một cỗ Âm Sát chi khí, như thủy triều không ngừng mãnh liệt tiến đến. Càn quét tứ phương, cùng lực lượng tượng thần đối kháng.
Quả nhiên như Lý Tam gia nói, tượng thần Đạo quan hắn cung phụng thu nạp ý niệm tín đồ không nhiều, linh tính không đủ, đối mặt Huyền Âm Kỳ công kích, lực lượng tượng thần tiêu hao cực nhanh, linh tính cũng đang chậm rãi yếu dần. Lý Tam gia nhìn muốn rách cả mí mắt, tâm can đau nhức, chỉ có thể vung vẩy Phá Tà Tiêu, không ngừng công kích những lệ quỷ kia, ngăn cản ý đồ bọn chúng.
- Tìm được ngươi rồi!
Trần Hạo một mực không động thủ, bởi vì hắn chưa tìm được chỗ thật sự của người áo đen, người áo đen đang đứng tại đầu tường thoạt nhìn là thật, nhưng Âm Dương Nhãn của Trần Hạo liếc mắt liền nhìn ra, đây là một hư ảnh huyễn hóa, thật muốn xuất thủ, căn bản cũng không có một điểm uy hiếp.
Bất quá giờ phút này Trần Hạo dựa theo âm sát lưu động, rốt cuộc tìm được chân thân của hắc bào nhân này.
Ánh mắt khóa chặt, để mèo mun đi giúp Lý Tam gia, Trần Hạo trở tay lấy kiếm gỗ đào ra, vọt thẳng vào trong đám lệ quỷ.
Bạch!
Thiên Cương Kiếm Pháp mặc dù vẫn chỉ lĩnh ngộ được da lông, bất quá kết hợp với kiếm gỗ đào thi triển càng lợi hại hơn trước kia, một kiếm quét ngang, hai lệ quỷ liền bị trảm diệt, lệ quỷ tới gần cũng bị linh quang kiếm gỗ đào bức lui.
Trần Hạo không dây dưa chút nào mà vọt thẳng vào đại điện, hướng khía cạnh bay vút qua, đối với một bầy lệ quỷ, hung hăng vung ra một kiếm.
Hưu!
Một đạo pháp cương ngưng tụ mười năm pháp lực từ bên trên kiếm gỗ đào bay ra, xuyên thủng ba lệ quỷ, công kích nhìn như hư vô trong nháy mắt hiển hóa lên trên thân người áo đen.
Một đạo ánh sáng màu đỏ trên thân người áo đen sáng lên, chặn pháp cương, chợt ảm đạm phá diệt, nhưng người gã vẫn bị đánh bay ra ngoài, kém chút ngã nhào trên đất.
- Làm sao có thể! Ngươi thế mà có thể khám phá hư ảo quỷ ảnh của Huyền Âm Kỳ!
Người áo đen quá sợ hãi.
Trần Hạo không nói một lời, lần nữa vọt tới.
Người áo đen vung cờ xí, đột nhiên huyễn hóa ba cái hư ảnh, phân biệt tản ra.
Tròng mắt Trần Hạo hơi híp, thi triển Thiên Cương Bộ, mấy bước vượt qua, khóa chặt một chỗ trong hư vô, vung vẩy kiếm gỗ đào chặt xuống.
Người áo đen lần nữa hiển hóa chân thân, vội vàng vung vẩy cờ xí ngăn cản, trong lòng kinh hoảng, thế mà thật có thể nhìn ra? Không phải nói hư ảo quỷ ảnh Huyền Âm Kỳ che lấp khí tức, vô tung vô ảnh sao? Vì sao ten gia hỏa này nhìn một chút liền có thể xem thấu?
Trần Hạo thừa cơ dây dưa, Thiên Cương Kiếm Pháp một chiêu tiếp một chiêu, liên tục không ngừng đánh tới người áo đen.
Người áo đen mặc dù âm pháp vô số, nhưng tựa hồ không am hiểu cận chiến, đối mặt với kiếm pháp Trần Hạo trăm ngàn chỗ hở, thế mà cũng rất phí sức ngăn cản, không ngừng lui ra phía sau.
Rốt cục người áo đen bị dồn đến bên tường, không thể lui nữa, tựa hồ giận dữ, cờ xí trong tay lắc một cái, một cỗ Âm Sát chi khí bạo ngược xung kích.
Trần Hạo giơ kiếm ngăn cản, lại bị đẩy lui ra ngoài.
- Huyền Âm tụ sát, tà hồn hoá sinh.
Bức lui Trần Hạo, người áo đen vung tay lên, cờ xí bay múa giữa không trung, đón gió đong đưa, phát ra tà khí doạ người. Ngay khi mấy trăm lệ quỷ tiến hành phá hư Đạo quan, đột nhiên bị cờ xí hấp dẫn, hội tụ một chỗ, trong khoảnh khắc dung hợp trở thành một quỷ vật to lớn cao bốn, năm mét.
Gương mặt quỷ vật này vậy mà hơi giống với tiểu nữ quỷ bị Trần Hạo bắt, bất quá giờ phút này khuôn mặt vặn vẹo, trở nên xấu xí đến cực điểm, tóc lộn xộn, toát ra từng cái sừng nhọn, hai mắt đen nhánh, tà khí lăng nhiên, răng nanh trong miệng bén nhọn dọa người. Hai tay vung vẩy, có thể nhìn thấy lòng bàn tay của nó thế mà xuất hiện mặt quỷ nhe răng trợn mắt, tựa hồ muốn cắn xé cái gì.
- Đạo hữu, đây là chủ hồn Huyền Âm Kỳ, không có cửu tử oán linh chưởng khống, uy lực giảm nhiều, chính là cơ hội tốt trấn áp.
Lý Tam gia nhìn thấy quỷ vật to lớn vội vàng kinh hô một tiếng.
Người áo đen âm lãnh bật cười:
- Trấn áp Huyền Âm Kỳ? Nằm mơ đi, tà hồn, giết bọn hắn cho ta.
Đôi mắt đen của con quỷ vật to lớn nhìn xuống, đưa tay chụp vào Trần Hạo.
Trần Hạo một bên tránh né, một bên tìm cơ hội, lại phát hiện quỷ vật này hình thể dù lớn, nhưng phản ứng lại không chậm, mà lực lượng lại đặc biệt khoa trương, chỉ là một trảo liền đem chủ điện Đạo quan phá mất một nửa, một cước đạp đến, mặt đất đều lún ra một cái hố to.
Đối mặt với quỷ vật khủng bố như vậy, đừng nói trấn áp, nếu không phải ỷ vào Thiên Cương Bộ tinh diệu, Trần Hạo đã mấy lần kém chút bị thương.
Quỷ vật to lớn khi dễ Trần Hạo làm mèo mun nổi giận, oa ô một tiếng liền xông ra ngoài.
Nhưng lợi trảo mèo mun vụt qua trên thân quỷ vật, lưu lại vết thương giống như xẹt qua mặt nước, nhanh chóng khép lại, căn bản không tổn thương được. Mà quỷ vật to lớn chỉ ra một trảo liền đánh bay mèo mun.
Mắt thấy quỷ vật to lớn bạo ngược Đạo quan không ai cản nổi, đột nhiên một đạo tiếng kêu vang lên.
Ò ó o o!
Tiếng gà gáy vang dội, âm sát đứng im.