Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 187: Gà Trống Bất Khuất Và Đế Quân Trấn Tà

Chương 187: Gà Trống Bất Khuất Và Đế Quân Trấn Tà

Phát ra tiếng kêu chính là gà ngốc.
Lại nói thời điểm gà ta hảo hảo nằm sấp trong phòng khôi phục thân thể bị móc sạch, một bên nheo mắt lại, tưởng tượng vô số gà đẹp vờn quanh, đắc ý, đột nhiên có động tĩnh.
Gà ngốc còn tưởng rằng là mèo mun đang làm ầm ĩ nên cũng không để ý.
Nhưng khi phòng ốc bị một cái móng vuốt to lớn cào nát, gà ngốc đã kịp phản ứng.
Mèo mun là gì phá đến mức đó, đây là có người đến gây chuyện rồi!
Mẹ kiếp, gà gia ta nghỉ ngơi còn chưa khỏe đâu, ai cũng đừng có trêu chọc, phá hủy căn phòng gà gia đang ở là có ý gì? Cảm thấy thân thể gà gia ta hiện tại bị móc rỗng, dễ dàng khi dễ ư?
Nói cho các ngươi biết, gà gia chính là gà gia, cho dù thân thể gà gia có trống rỗng cũng có thể khinh thường quần hùng!
Gà ngốc phẫn nộ bay lên nóc nhà, thấy được quỷ vật to lớn, cũng nhìn thấy Trần Hạo và mèo mun vừa bị một bàn tay đánh bay.
Hắc, không chỉ phá hư mộng đẹp gà gia, còn khi dễ đồng bọn của ta! Tội ác tày trời, không thể tha thứ!
Gà trống lúc này há miệng, phát ra khí thế sáng sớm, bạo phát đem hết toàn lực kêu to một tiếng.
Gà gáy to rõ, tiếng như gợn sóng, những nơi đi qua khiến âm sát khí dừng lại.
Mà quỷ vật to lớn nghe được thanh âm này lại phát ra tiếng kêu thê thảm, tiếng kêu này như hỗn hợp của mấy trăm người, chói tai khó nghe.
Quỷ vật to lớn ôm đầu ngồi xổm xuống.
Trần Hạo thấy thế, nhãn tình sáng lên. Cơ hội tốt.
Thân ảnh bay lượn, mượn nhờ vách tường tàn tạ, nhảy thẳng vào trên không, chờ lúc xuất hiện phía trên quỷ vật, Trần Hạo đưa tay điểm vào quỷ vật to lớn.
Hô, một tòa tượng đá trống rỗng to lớn xuất hiện trên đầu quỷ vật, chính là tượng Chân Vũ Đế Quân.
Tượng thần vừa ra, cảm giác được âm sát khí tức, lập tức linh tính bộc phát, thần uy khuếch tán.
Thần uy bao phủ xuống, quỷ vật to lớn phát ra tiếng kêu càng thêm kinh khủng, tựa hồ muốn giãy dụa.
Nhưng đối mặt thần uy đế quân, quỷ vật to lớn chỉ có thể không ngừng thu nhỏ, sau đó từng cái âm hồn từ trong thân thể bay ra, không kịp động đậy liền bị thần uy trực tiếp xoá bỏ.
Trong vòng mấy hơi thở, quỷ vật to lớn liền mất đi tất cả âm hồn gia trì, chỉ còn lại tiểu nữ quỷ cùng một cây cờ xí, cuối cùng bị tượng thần Chân Vũ Đế Quân ép ở mặt đất.
Mà theo Huyền Âm Kỳ bị trấn trụ, người áo đen nơi xa đột nhiên phốc một tiếng, ngã trên mặt đất.
Thân ảnh rơi xuống đất, Trần Hạo nhìn tượng thần một chút, lại nhìn một chút người áo đen, thở dài một hơi.
Cuối cùng đã làm xong.
Vội vàng đi đến bên cạnh người áo đen, Trần Hạo xem xét, có chút im lặng.
Khí tức yếu ớt, cảm giác còn tệ hơn tình huống của tên pháp sư Thái lúc trước nữa.
Đây là phản phệ sao? Quả nhiên tà môn ma đạo, phản phệ siêu cấp đáng sợ mà!
Gỡ nón che đầu của người áo đen xuống, đây là một gương mặt lão nhân nhìn hơn năm mươi tuổi, lúc này sắc mặt trắng bệch, mặt mũi đầy máu tươi, khí tức yếu ớt, hít vào nhiều mà thở ra chả bao nhiêu.
Nhìn thấy Trần Hạo, người áo đen trừng tròng mắt, đứt quãng nói:
- Linh Thú Môn, các ngươi. . . chờ đấy. . . chờ vương. . . vương gia xuất thế, ta . . phía dưới chờ. . . ngươi.
Dứt lời, người áo đen nghiêng đầu một cái, chết.
Trần Hạo bĩu môi, đang muốn trào phúng một tiếng, đột nhiên thần sắc động.
Vương gia? Vương gia gì? Mẹ nó, chẳng lẽ sau lưng ngươi cũng có đại lão để dựa?
Cẩn thận xem xét, Trần Hạo thở dài.
Phản phệ thật đáng sợ, liền hồn phách đều không còn, còn nói phía dưới chờ ta? Không cần phải phía dưới, khắp thế giới đều là ngươi.
Người áo đen xong đời, Trần Hạo quay lại, thu lại tượng thần Chân Vũ Đế Quân.
Trải qua thí nghiệm lần này, Trần Hạo triệt để tin tưởng mình nhặt được bảo vật, cũng không uổng công mình cố gắng một phen.
Có tôn đại lão này hộ thân, cái gì Vương gia, cho dù là hoàng thượng tới, ta cũng dám khiêu chiến với ngươi.
Mà tiểu nữ quỷ bị tượng Chân Vũ Đế Quân trấn áp đã vô tung vô ảnh, cờ xí màu lam lúc này cũng gãy.
Cột cờ đứt gãy thành 3 đoạn, cờ xí vỡ tan hai nửa.
Trần Hạo duỗi tay lần mò, kinh ngạc phát hiện, không chỉ là đứt gãy đơn giản như vậy, mà là triệt để phế đi, cờ xí chỉ là dùng sức liền có thể tan thành phấn vụn, thật giống như xi măng mục nát.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Trần Hạo cảm giác không gian số ảo Tụ Lý Càn Khôn.
Toàn bộ không gian số ảo bị Trần Hạo chia thàn ba nơi, một nơi cất giữ tượng thần, một nơi cất giữ tạp vật, một nơi cho nhóm tiểu quỷ còn có Hùng lão sư ở.
Giờ phút này tiểu nữ quỷ vốn được thu vào chỗ không gian của nhóm tiểu quỷ lại biến mất không thấy, chỉ còn lại một đoàn quang đoàn màu đen lưu động.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, lấy quang đoàn màu đen ra.
Quang đoàn như quả trứng gà, thuộc về Âm Sát chi khí ngưng kết mà thành, không có ý thức, vô cùng thuần túy.
Meo ô!
Đột nhiên mèo mun kêu một tiếng, ánh mắt cực nóng nhìn quang đoàn, bộ dáng chờ mong.
Trần Hạo nhìn mèo mun một chút, lại nhìn quang đoàn một chút, sau đó trực tiếp vung tay lên ném cho mèo mun, xem như ban thưởng công lao lần này cho nó.
Mèo mun vui vẻ một ngụm ngậm lấy, sau đó đắc ý nhấm nuốt, nuốt xuống, nheo mắt lại, cảm thụ được tinh túy âm sát kim sắc quang đoàn trong bụng tiêu hóa, chuyển hóa thành lực lượng bản thân.
Ừm, đúng rồi, lần này gà trống có công lao lớn nhất.
Trần Hạo kịp phản ứng, vội vàng nhìn lại, sau đó liền thấy gà trống đứng trên nóc nhà ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhúc nhích.
Trần Hạo:
- . . .
Con gà khốn kiếp, biết ngươi công lao lớn rồi, còn phải bày ra tư thái tao khí như thế ư!
Đang muốn kêu một tiếng, sắc mặt Trần Hạo hơi biến, thân ảnh bay vút lên nóc nhà.
Đến phụ cận xem xét, Trần Hạo dở khóc dở cười.
Con gà chết này, không phải đắc ý, mà là. . . đã hôn mê.
Khí tức nhẹ nhàng, hơi có chút suy yếu, hiển nhiên liên tục hai lần bộc phát làm nó hao tổn rất nhiều.
Bất quá con gà này cũng rất kiên cường, tuy hôn mê nhưng vẫn không ngã xuống, ngươi đây là làm cho ai nhìn?
Có chút đau lòng, Trần Hạo ôm lấy gà ngốc, cảm thụ được thân thể nó cứng ngắc, suy nghĩ trở về làm chút thuốc bổ gì cho nó bồi bổ thân thể.
- Hai sủng vật của Đạo hữu quả nhiên bất phàm!
Chờ Trần Hạo từ dưới nóc nhà xuống, Lý Tam gia liền lên phía trước, sợ hãi thán phục tán dương.
Trần Hạo cười nói:
- Chỉ là cơ duyên xảo hợp, lúc này mới thu lưu ở bên người, nói là sủng vật, không bằng nói là đồng bạn cùng nhau tu hành, không phân chia cao thấp.
Lý Tam gia:
- . . .
Lại không biết nên trả lời thế nào.
Ngươi đều là cơ duyên xảo hợp, tại sao ta lại không có cơ duyên hư thế? Một lần cũng không có.
- Ách, Tam gia, Đạo quan này thật sự có lỗi quá.
Trần Hạo nhìn thoáng qua chủ điện tổn hại, sương phòng hậu viện cũng bị phá hư mấy gian, toàn bộ Đạo quan rối tinh rối mù, trên mặt có chút xấu hổ.
Họa là mình dẫn tới, Lý Tam gia hoàn toàn là bị tai bay vạ gió, thay mình nhận lỗi.
Lý Tam gia thoải mái, cười nói:
- Không có gì, sửa chữa một chút là được, tôi không thiếu chút tiền ấy, dù sao Thần Quân cùng bài vị tổ sư gia không có vấn đề, việc khác cũng không đáng kể.
Trần Hạo chân thành nói:
- Bất kể như thế nào, đều là con liên lụy Tam gia, như vậy đi, con cơ duyên xảo hợp học được một môn thần thông khai quang, chút nữa con khai quang cho Tam gia tượng Tam Mao Chân Quân Đạo quan, có thể tăng cường linh tính, hi vọng Tam gia không cự tuyệt.
Lý Tam gia:
- . . .
Lại là cơ duyên xảo hợp, ngươi có thể vụng trộm khai quan cho tượng thần được mà, đừng nói với ta nữa được không?



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất