Chương 188: Độc Hạt Là Thứ Tốt
Không muốn bị Trần Hạo đả kích nữa, Lý Tam gia nói sang chuyện khác:
- Đạo hữu, gà của cậu nhìn qua hao tổn không nhỏ, cần bồi bổ một chút đó! Vừa vặn rác rưởi Tam Âm Phái mặc dù không làm được chuyện gì tốt, nhưng cũng lưu lại chút đồ vật tốt.
Trần Hạo kinh ngạc hỏi:
- Đồ vật tốt gì?
Lý Tam gia cười, chỉ bọ cạp đầy đất, đứng im bất động.
- Đây là dị chủng độc hạt, đối với người mà nói là đại hại, bất quá đối với gà mà nói chính là đại bổ, vừa vặn Trương lão tứ am hiểu vật liệu, trở về để hắn làm cho toa thuốc, mỗi ngày hầm một con, không cần mấy ngày, gà của đạo hữu liền sinh long hoạt hổ.
Trần Hạo lúc này mới chú ý, còn có mấy chục con độc hạt chưa có giải quyết.
Bất quá giờ phút này nhìn những này độc hạt không chết, từng con lại yên tĩnh bất động, thật giống như si ngốc.
Xem ra cũng là bị tà đạo điều khiển, tà đạo vừa chết, những độc hạt này liền mất đi mệnh lệnh chỉ dẫn.
- Nguyên lai là dạng này, trở về phải phiền phức Trương Tứ gia, à, đúng rồi, còn hai cỗ thi thể này.
Trần Hạo nhìn người áo đen và tên to con một chút, có chút khó khăn.
Lý Tam gia lạnh nhạt nói:
- Yên tâm đi, trở về tôi cho người kéo đi hoả táng, rồi hướng Ban Ngành Liên Quan báo cáo chuẩn bị một chút là được.
Trần Hạo trừng to mắt:
- Đơn giản như vậy?
Lý Tam gia cười nói:
- Chỉ đơn giản như vậy. Bất quá giết người cũng phải nhìn tình huống. Tu sĩ chúng ta dù không Nhập Đạo, nhưng chỉ cần nắm trong tay đạo thuật liền có năng lực hoành hành không sợ, đối với xã hội chính là một loại uy hiếp. Cho nên Đạo môn cùng đương triều từng có hiệp nghị, đương triều sẽ không quấy rầy Đạo môn tu hành, nhưng Đạo môn cũng không thể tùy ý làm loạn, thậm chí bên trong Đạo môn cũng có không ít tu sĩ cùng đương triều hợp tác, sáng tạo Ban Ngành Liên Quan giải quyết một chút sự tình người bình thường không cách nào lý giải. Nhưng đối với tà môn ma đạo lại không cần khách khí như vậy, Ban Ngành Liên Quan cũng sẽ cổ vũ làm như thế.
Trần Hạo giật mình.
- Đúng rồi, đạo hữu có hứng thú nhận thức người Ban Ngành Liên Quan hay không? Tôi có thể dẫn cậu đi?
Lý Tam gia hỏi.
Trần Hạo liền vội vàng lắc đầu:
- Tam gia, con quen tự do tự tại rồi, không thích câu thúc, tiếp xúc với những người kia, chỉ sợ sẽ có các loại phiền phức, cho nên hay là thôi đi.
Lý Tam gia lắc đầu nói:
- Cậu đây là xem thường Ban Ngành Liên Quan, tôi đoán chừng tư liệu đạo hữu hiện tại đã bị ghi lại, chỉ là đạo hữu chỉ để ý tu hành, không có làm ác, dựa theo hiệp nghị mới không bị quấy rầy.
Trần Hạo cười nói:
- Con cũng có đoán trước, quốc gia như thế lớn, muốn tra một người vẫn rất đơn giản, nhưng con không làm ác, bọn họ cũng không tìm con, mọi người bình an vô sự thì tốt biết bao nhiêu.
Lý Tam gia bất đắc dĩ nói:
- Thôi được, vậy tôi không nói nhiều nữa.
Sau đó, Trần Hạo dùng túi đựng hai con độc hạt, liền mang theo hai linh sủng lái xe rời đi.
Bởi vì Lý Tam gia muốn đi liên hệ Ban Ngành Liên Quan xử lý việc này, trong thời gian ngắn rất bận bịu.
Trở lại viện, an bài tốt cho gà ngốc, lại thả nhóm tiểu quỷ và Hùng lão sư ra để họ ăn một bữa linh hương, cuối cùng Trần Hạo mới đi ngủ khôi phục thể lực.
Hôm sau, Trần Hạo mang theo độc hạt, dẫn theo gà trống cùng mèo mun đi tới nhà Triệu Lão Tứ.
Vừa vào cửa, Triệu Lão Tứ liền vội vàng mà nói:
- Tiểu hỏa tử, biết tình huống đêm qua như thế nào không? Các loại quái thanh, Trọng Thủy Quan đều biến thành phế tích rồi?
Trần Hạo cười nói:
- Tam gia không nói với ngài sao?
Triệu Lão Tứ tức giận:
- Lão tam hiện tại cũng không có liên hệ với tôi, điện thoại cũng gọi không được.
Trần Hạo nói:
- Tam gia hẳn là đi tìm Ban Ngành Liên Quan rồi, đêm qua có tà môn ma đạo đến gây chuyện đã bị giải quyết, bất quá Trọng Thủy Quan cũng bị phá hư.
Triệu Lão Tứ một mặt kinh ngạc:
- Tà môn ma đạo? Yêu ma quỷ quái gì có thể phá hủy cả Trọng Thủy Quan? Khoan, không đúng, tiểu hỏa tử cậu hình như biết hơi nhiều rồi?
Nhìn ánh mắt Triệu Lão Tứ hồ nghi, Trần Hạo xin lỗi nói:
- Lúc trước có chỗ che giấu Tứ gia, kỳ thật con cũng là tu sĩ Đạo môn. Tà đạo đột kích, ta cùng Tam gia liên thủ mới trấn trụ tà đạo kia. Bất quá tà đạo âm pháp hung ác, cũng trải qua một phen khổ đấu, vì thế mới khiến Trọng Thủy Quan bị phá hư.
Triệu Lão Tứ:
- . . .
- Còn Ban Ngành Liên Quan là gì nữa?
Triệu Lão Tứ tò mò hỏi.
Trần Hạo chần chờ một chút, trả lời:
- Tứ gia, nói thật, ngài không phải người theo nghề này, nếu như không có gì ngoài ý muốn, cả một đời đều chưa chắc có thể đụng tới. Cho nên biết đến cũng khong có chỗ tốt gì cho ngài.
Triệu Lão Tứ im lặng, chợt cười nói:
- Cũng đúng, lòng hiếu kỳ quá nhiều cũng không tốt, à, tiểu đạo trưởng, hôm qua cùng yêu tà đánh nhau không bị thương chứ?
Trần Hạo nói:
- Con không có việc gì, Tam gia cũng mạnh khỏe, bất sủng vật con nuôi hao tổn không nhỏ. Tam gia nói ngài là y đạo cao nhân, rất có tâm đắc đối với đạo an dưỡng. Cho nên con liền mang theo hai con dị chủng độc hạt đến, xem ngài có thể điều phối thuốc bổ hay không, giúp cho sủng vật của con điều trị thân thể một chút.
Triệu Lão Tứ lúc này mới nhìn thấy trong ngực Trần Hạo ôm một con gà trống ỉu xìu, nhìn thật giống như gà toi.
Trong lúc nhất thời, Triệu Lão Tứ có chút im lặng.
Cả một đời làm nghề y còn chưa xem bệnh cho gà bao giờ, mà gà cũng cần bổ thân thể sao? Nó không phải bổ thân thể cho chúng ta sao?
Bất quá Trần Hạo đã cầu tới cửa, ông ta cũng không dám cự tuyệt.
Trước nhìn một chút cho gà trống, Triệu Lão Tứ phát hiện con gà này có chút thần dị!
Thoạt nhìn là gà trống, nhưng cùng gà trống mình biết lại khác nhau, mcho dù là hình thể hay là màu sắc đều chênh lệch cực lớn.
Đặc biệt là thời điểm Triệu Lão Tứ chuẩn bị lấy tay sờ, gà trống đột nhiên trừng to mắt, đầu gà uốn éo nhìn về phía Triệu Lão Tứ.
Mặc dù thân thể suy yếu nhưng ánh mắt kia rất sắc bén, làm trong lòng Triệu Lão Tứ chợt lạnh, có loại ảo giác gà này không thể trêu chọc.
Gặp quỷ, đây là gà trống sao?
Ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Hạo một chút, Triệu Lão Tứ lại nhìn về phía dị chủng độc hạt mà hắn mang đến, xem xét thứ này, Triệu Lão Tứ kinh hô một tiếng:
- Bọ cạp đế vương! Không đúng, bọ cạp đế vương cũng không to như thế đi! Đây là chủng loại gì?
Trần Hạo giải thích nói:
- Tứ gia, đây cũng là một loại bọ cạp đế vương, bất quá bị tu sĩ tà đạo dùng âm pháp luyện chế, lúc này mới biến dị. Bất quá thần trí bọ cạp bị thương, mặc dù còn sống nhưng lại giống như người chết.
Triệu lão bốn mắt sáng lên, ngạc nhiên nói:
- Đồ tốt à, xem ra độc tính rất mạnh, bất quá y độc không phân biệt, đồ vật càng độc, có thời điểm càng có hiệu quả.
Càng xem càng vui vẻ, Triệu Lão Tứ cười nói:
- Chuyện này tôi giúp, à, bất quá tôi có yêu cầu, bọ cạp độc có thể đưa tôi một con không? Tôi muốn làm mấy cái thí nghiệm.
Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên có thể, con có hai con, còn có mấy chục con bị Tam gia thu, chờ ngài ấy trở về, Tứ gia cần nhiều ít, cứ việc mở miệng.
- Ha ha ha, quá tốt rồi, dị chủng hạt độc này khẳng định có giá trị nghiên cứu, nói không chừng có thể có hiệu quả bảo mệnh. Chậc chậc, tiểu đạo trưởng suy tính một chút, nếu không đổi một con sủng vật đi, dị chủng độc hạt giá trị khó đánh giá, cho một con gà ăn quá lãng phí.
Sau khi sợ hãi thán phục, Triệu Lão Tứ đột nhiên hỏi.
Trần Hạo:
- . . .
Gà trống:
- . . .