Chương 189: Phiền Toái Lớn
Mặc dù Trương Tứ gia danh xưng thần y, bất quá đây cũng là lần thứ nhất điều trị thân thể cho gà trống, cho nên trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, cần thời gian suy nghĩ nghiên cứu một hai.
Trần Hạo cũng không thúc giục, cảm tạ một phen liền ôm gà trống lòng tràn đầy oán khí rời khỏi hiệu thuốc.
Trọng Thủy quan đêm qua động tĩnh quá lớn, đi trên đường, Trần Hạo đều có thể nghe được các loại tiếng nghị luận. Bất quá tựa hồ người địa phương đối với Lý Tam gia rất tự tin, cũng không kinh hoảng, chỉ là các loại suy đoán, thậm chí có người đánh bậy đánh bạ nói trúng.
Bất quá kết quả không có gì hơn Lý Tam gia đại phát thần uy, chém yêu trừ ma, dẫn tới cả đám vui cười, hiển nhiên đa số cũng không tin trên thế giới này thật có đồ vật đáng sợ như vậy.
Đang định quay lại viện, đột nhiên bước chân Trần Hạo dừng lại.
Hắn nhìn thấy một chiếc xe BMW ở phía trước.
Bởi vì người qua đường nhiều, lái xe rất chậm, người lái xe không ngừng gào to, dáng vẻ tức hổn hển.
Trần Hạo nhận ra người lái xe, chính là kẻ xin Lý Tam gia giúp đỡ, cũng là đứa con bất hiếu trong miệng bà lão, kẻ kia bị đội nón xanh, ngược lại còn đắc chí.
Giờ phút này thần sắc gã béo kinh hoảng, trên mặt tựa hồ còn có ngấn tổn thương, tóc lôi thôi, xem ra giống như bị tra tấn.
Không ngoài dự liệu, khẳng định là mẹ của gã lại trở về tìm gã để gây sự, mà lần này tương đối hung.
Gia hỏa này đánh vợ, tức chết mẫu thân, đến chết cũng không hối cải, tìm tà đạo bắt âm hồn mẫu thân nhằm ý đồ tiêu diệt, quả thực không còn nhân tính, tâm địa ác độc, sau khi chết nên xuống vạc dầu.
Đáng tiếc, Lý Tam gia bận bịu sự tình, nếu thật nhìn thấy ngươi, ngươi đi chuyến này không chừng lại bị đánh một trận.
Trần Hạo cũng không để ý, quay lại chỗ ở.
Điều phối cháo loãng linh thực cho mèo mun một phần, sau đó Trần Hạo bưng một phần khác định tự mình cho gà ngốc ăn, lúc này điện thoại Trần Hạo đột nhiên vang lên.
Lấy ra xem xét, Trần Hạo kinh ngạc, lại là dãy số Lý Tam gia mới trao đổi hôm qua.
Vội vàng kết nối, Trần Hạo cười nói:
- Tam gia, có chuyện gì sao?
- Đạo hữu, tôi không phải Lý đạo hữu, tôi tên Trần Quân, đệ tử Khánh Nhạc Quan, mạo muội quấy rầy, xin hãy tha lỗi.
Một thanh âm nặng nề truyền đến.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, dừng lại một lát, lúc này mới nói:
- Trần đạo hữu, có chuyện gì sao?
Trần Quân nói:
- Liên quan tới chuyện Trọng Thủy Quan phát sinh tối hôm qua, Lý đạo hữu nói với tôi, bất quá sự tình có chút phức tạp, khả năng liên lụy rất sâu. Tôi cảm thấy đạo hữu đã đối mặt, hẳn cần hiểu rõ tình huống một chút. Đương nhiên, nếu như đạo hữu không nguyện ý cùng chúng ta tiếp xúc, tôi cũng không bắt buộc, có thể ở trong điện thoại cáo tri.
Trần Hạo suy nghĩ một cái, nói:
- Vậy liền phiền phức đạo hữu, nói nghe một chút.
Trần Quân nói:
- Liên quan tới tà đạo tập kích Trọng Thủy Quan, đạo hữu chắc hẳn đã biết. Hắn là một vị đệ tử của Tam Âm Phái, người này lấy tà pháp hại người, nghiệp chướng nặng nề, không chỉ là tội phạm Ban Ngành Liên Quan truy nã, bên trong Đạo môn cũng danh liệt Hắc bảng, chỉ cần có đồng đạo phát hiện đều có thể đánh giết không cần chịu trách nhiệm, Ban Ngành Liên Quan cũng sẽ cấp cho ban thưởng.
Trần Hạo cười nói:
- Ban thưởng thì không cần, chỉ cần không có phiền phức là được.
Trần Quân nói:
- Phần thưởng này nhất định phải cho, đương nhiên, đạo hữu cũng đừng hiểu lầm, đây không phải chúng ta thu mua lòng người, ban thưởng là Ban Ngành Liên Quan cùng Đạo môn liên hợp tồn trữ. Ban thưởng tài nguyên cho nhân tài mới nổi của Đạo môn, là giới tu hành cổ vũ hậu bối cố gắng tu hành, không có ý gì khác.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích, đột nhiên nói:
- Đã như vậy, tôi muốn hỏi hỏi, tà đạo ban thưởng, có đủ một khối linh thạch hay không?
Trần Quân:
- . . .
- Xem ra là không đủ, như thế quên đi, đạo hữu muốn nói với tôi chính là những việc này sao?
Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Trần Quân nói:
- Đạo hữu đừng nóng vội, đây chỉ là sự tình thứ nhất, tôi muốn nói chuyện thứ hai, quan hệ đến an nguy của đạo hữu.
Trần Hạo nhướng mày, nói:
- Đạo hữu xin nói rõ.
Trần Quân nói:
- Tam Âm Phái sớm tại rất nhiều năm trước đã đầu nhập Thanh triều, dù sau đó bị tiêu diệt, nhưng Tam Âm Phái cũng không đoạn tuyệt truyền thừa. Những năm gần đây đột nhiên lại nổi lên, chúng tôi qua điều tra phát hiện, Tam Âm Phái tựa hồ cùng một tồn tại kinh khủng nào đó hợp tác, không chỉ có Tam Âm phái, còn có rất nhiều bàng môn tà đạo khác, thậm chí phiên bang truyền thừa cũng ngoi đầu lên, liên hệ tương hỗ mịt mờ. Đạo hữu xuất thủ trấn sát đệ tử Tam Âm Phái, chỉ sợ sẽ dẫn tới đệ tử Tam Âm Phái khác, thậm chí một chút nhân vật tà môn độc ác.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, thế mà phía sau thật có đại lão? Chính là vị Vương gia kia sao?
À, trước đó tại Địa Linh Cung gặp được Dục Linh, tên kia cũng mịt mờ nói cái gì Vương gia.
Chẳng lẽ Vương gia này ngưu bức đến như vậy?
Không phải chứ? Hoa Hạ truyền thừa đã bao nhiêu năm, tồn tại cường đại cũng không có ai dám nói mình không ai bì nổi, một hậu bối Mãn Thanh ngang ngược càn rỡ còn có thể nghịch thiên hay sao?
Trần Hạo suy nghĩ một lát, hỏi:
- Không biết đạo hữu đối với thứ tồn tại kinh khủng này hiểu rõ nhiều hay ít?
Trần Quân nói:
- Trước mắt điều tra tình huống, chỉ biết tồn tại kinh khủng này tựa hồ là đạt được một loại thần vật nào đó, lúc đầu muốn nghịch chuyển khí vận Mãn Thanh, kết quả bị một cao nhân Đạo môn chưa từng nổi danh trấn áp tại cấm địa nào đó. Hơn mười năm trước, một vị cao nhân Đạo môn tinh thông suy tính, lấy đại giới hai mươi năm tuổi thọ cũng chỉ là suy tính ra, ban ngày sao hiện, hiện hình quẻ tượng yêu ma.
Trần Hạo im lặng.
Nói như thế, vậy liền thật là Vương gia kia.
Đạt được thần vật, muốn lại nối tiếp khí vận hoàng triều, chuyện này bị một vị cao nhân Đạo môn biết được, khó chịu, trấn áp. Bất quá có thể tưởng tượng ra được, năng lực có thể lại nối tiếp khí vận hoàng triều, Vương gia kia tất nhiên đã đạt được bảo bối kinh người, có năng lực cực kì khủng bố.
Dù là cao nhân Đạo môn cũng chỉ có thể trấn áp, mà không cách nào tiêu diệt.
Con mẹ nó, mình thế nào lại dính líu với chuyện này rồi?
Trần Hạo có chút đau đầu.
- Đương nhiên, ma cao một thước, đạo cao một trượng, bất luận yêu ma quỷ quái gì muốn kháng cự đại thế, tất nhiên sẽ bị trấn áp, tiêu diệt, tuyệt không có khả năng xoay người. Chỉ là trước mắt những bàng môn tà đạo này ẩn nấp làm việc, che giấu tung tích, khó mà tìm kiếm tung tích, đạo hữu chỉ là một người, tôi sợ cậu tứ cố vô thân sẽ. . .
Trần Quân cuối cùng nói ra ý đồ.
Mặc dù Đạo môn cùng chính phủ hiệp nghị là không can thiệp lẫn nhau.
Nhưng cũng không nói không thể lôi kéo, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, hợp tác vui vẻ nha.
Không đợi Trần Quân nói xong, Trần Hạo trực tiếp ngắt lời:
- Tôi đã biết, đa tạ đạo hữu nhắc nhở, tôi vô cùng cảm kích, bất quá tôi là tu sĩ, không gây chuyện, cũng không sợ gì, tôi tự học đạo, nếu muốn lấn tôi thì phải có bản sự để nói chuyện cái đã.
Trần Quân:
- . . .
- Được rồi, không nói nữa, Tiểu Hoàng nhà tôi sinh bệnh không thể ăn cơm, tôi cho ăn nó trước đã, không quấy rầy đạo hữu công tác.
Trần Hạo nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên kia điện thoại, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi cầm điện thoại mờ mịt nhìn về phía Lý Tam gia hỏi:
- Lý đạo hữu, Tiểu Hoàng là ai?
Lý Tam gia cười khan nói:
- Hình như. . . là một con gà Trần đạo hữu nuôi, à, cậu chớ xem thường, còn gà này là linh sủng, rất lợi hại.
Trung niên nam tử:
- . . .