Chương 196: Chuyện
Đây là tình huống gì? Phá Tà Tiêu của Tam gia tại sao lại bay lên trên tay của mình rồi?
Nhìn Phá Tà Tiêu một chút, Trần Hạo lại nhìn về phía Lý Tam gia.
- Xem ra, tôi quả thật có duyên cùng đạo hữu, có lẽ đời sau vẫn cần đạo hữu độ một kiếp.
Ánh mắt Lý Tam gia phức tạp nhìn Trần Hạo nói.
Trần Hạo:
- . . .
Độ? Ngài có ý gì? Muốn làm đồ đệ của ta sao, ài. . . cảm giác này thật kỳ quái.
- Tam gia, có thể nói rõ hơn một chút không?
Trần Hạo yếu ớt hỏi.
Lý Tam gia nói:
- Phá Tà Tiêu là trước kia tôi ngoài ý muốn có được, tương hợp cùng khí huyết của tôi. Mấy chục năm ôn dưỡng cơ hồ đạt tới tình trạng có thể giúp tôi Nhập Đạo. Đáng tiếc tôi thiên tư không đủ, không thể tiếp tục được nữa. Bất quá Phá Tà Tiêu đã truyền cho tôi một tia đạo ý, nếu như tôi tiến vào luân hồi, đời sau đạo hữu có thể dùng Phá Tà Tiêu để tìm đến tôi, tiếp dẫn môn hạ, đương nhiên, nếu như đạo hữu không muốn, tôi cũng không bắt buộc, chỉ hi vọng đạo hữu có thể nể tình tương giao của chúng ta, giúp tôi bái nhập vào Mao Sơn cũng được.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, cười nói:
- Nếu như cần câu trả lời chắc chắn thì con cũng không biết nên nói thế nào. Bất quá Tam gi yên tâm, Phá Tà Tiêu đặt ở nơi này, đến lúc gặp được người rồi, cho dù là bái nhập môn hạ của con hay là đến Mao Sơn, con đều sẽ cho người một câu trả lời thỏa đáng.
Lý Tam gia vui vẻ nói:
- Vậy tôi cám ơn đạo hữu trước.
Sau đó Trần Hạo thu hồi Phá Tà Tiêu, đi tới phía trước hiệu thuốc, để Lý Tam gia còn không nhiều thời gian ôn chuyện với Trương Tứ gia.
Rất nhanh, Trần Hạo liền cảm giác được khí tức Lý Tam gia hoàn toàn biến mất, hiển nhiên đã bước vào luân hồi.
Trong lúc nhất thời, Trần Hạo có chút thổn thức.
Không nghĩ tới, một người đang sống sờ sờ như thế nói chết là chết.
Nhân tâm quỷ tâm quả không có cách nào đoán trước được mà!
Trần Hạo suy nghĩ rất nhiều.
Trương Tứ gia đi tới hiệu thuốc, giờ phút này sắc mặt ông đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Tứ gia, Tam gia đi rồi?
Trần Hạo hỏi.
Trương Tứ gia gật đầu cười nói:
- Sư huynh đi rồi, bất quá ông ta còn để lại cho tôi một tin tức tốt.
Trần Hạo ngạc nhiên nhìn Trương Tứ gia.
Trương Tứ gia tiếp tục nói:
- Tôi vốn cho rằng sư huynh là một tên đầu gỗ, không nghĩ tới ông ấy thật có bản sự, năm đó cô nương ông ấy thích mặc dù gả cho người khác, nhưng trước khi lấy chồng vẫn sinh cho sư huynh một đứa con trai, chỉ bất quá là năm đó cô nương kia đau lòng đến cực điểm, chưa nói cho ông ta biết, sinh hạ xong liền giao cho một thân thích không có con cái nuôi dưỡng. Nếu không phải ngoài ý muốn gặp được, sư huynh sẽ mãi không biết, bây giờ hài tử kia cũng có hài tử, rất thông minh nhu thuận, tôi dự định thử một chút xem có thể thu về môn hạ hay không, cũng phòng ngừa một thân bản sự của tôi bị thất truyền.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, thời đại đó phụ nữ đều mạnh mẽ như vậy ư? Dám chưa lập gia đình mà sinh con? Hơn nữa tại sao Lý Tam gia bây giờ mới nói?
Chẳng lẽ sợ mình vừa đi, Trương Tứ gia bị đả kích, sinh lòng tử niệm, lúc này mới biên cố sự để Trương Tứ gia tiếp tục an ổn sống tiếp?
Nhìn tinh thần Trương Tứ gia rõ ràng tỉnh lại một chút, Trần Hạo đem nghi vấn đặt ở đáy lòng.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Trương Tứ gia có ý muốn sống tốt chính là tốt nhất.
- Vậy con chúc mừng Tứ gia.
Trần Hạo chúc.
Trương Tứ gia mặt mày hớn hở, trong lòng đắc ý, miệng lại nói:
- Mọi chuyện còn chưa ra gì đâu, cũng không biết có được hay không. Ngược lại là tiểu đạo trưởng, sư huynh lúc gần đi cũng bàn giao, độc bọ cạp tôi đã điều phối tốt cho cậu, lúc nào cậu cũng có thể đến lấy, chỉ cần nhớ kỹ mỗi lần dùng phải hâm lại trước, phải chưng nóng mới có thể phát huy dược hiệu.
Trần Hạo nói:
- Con đã nhớ, làm phiền Tứ gia.
Từ nhà Trương Tứ gia rời đi, thời điểm trở lại chỗ ở đã hơn hai giờ sáng.
Trong nội viện, nhóm tiểu quỷ còn đang lên lớp, âm thanh đọc sách đều nhịp, trầm bồng du dương làm Trần Hạo nghe ra đây là Tam Tự Kinh.
Xem ra Hùng lão sư quả thật dự định bồi dưỡng toàn diện nhóm tiểu quỷ, cũng không biết tiếp tục như thế này thì nhóm tiểu quỷ sẽ biến thành dạng gì?
Cười cười, Trần Hạo cũng không quấy rầy, tiến vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Mèo mun và gà ngốc thế mà không ngủ, nhìn thấy Trần Hạo tiến đến liền đi tới.
Một tay ôm một con, Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Ta nói tinh thần hai ngươi thật tốt, không có ta bồi tiếp sẽ không đi ngủ đúng không?
Gà trống u oán liếc mèo mun, hiển nhiên nó muốn ngủ nhưng mèo mun lại trừng mắt, nhất định phải chờ, sau đó còn quấy rầy nó nghỉ ngơi.
Thật sự là một con mèo ngốc, không biết gà trống không nghỉ ngơi tốt sẽ ảnh hưởng công việc ngày thứ hai sao.
Mèo mun trong ngực Trần Hạo cọ cọ, âm thầm vui vẻ, quả nhiên vẫn là chủ nhân ngu xuẩn ôm ấp thoải mái dễ chịu, không có loại cảm giác ấm áp này liền ngủ không được.
Nhìn thấy thế, Trần Hạo cũng không nói gì, cởi quần áo lên giường, một bên một con, bình yên đi ngủ.
Mấy ngày sau, Trần Hạo không có ra ngoài, trốn ở trong nội viện tu luyện. Chờ Trương Tứ gia thông tri, hắn lấy độc hạt, thuận tiện cùng Trương Tứ gia chào từ biệt.
Trương Tứ gia tựa hồ sớm đoán trước, ngoại trừ độc hạt còn đưa vài hũ Hoàng tửu, biểu thị ngày sau Trần Hạo lại đến Thất Thủy trấn, ông sẽ tùy thời hoan nghênh.
Trần Hạo đương nhiên đáp ứng, nói chuyện một chút, Trần Hạo liền rời đi.
Hết thảy thu thập thỏa đáng xong, Trần Hạo cuối cùng lái xe đi đến Trọng Thủy Quan, lặng lẽ gia trì một đạo khai quang mười năm đạo hạnh cho Tam Mao Chân Quân.
Đây là việc Trần Hạo đáp ứng Lý Tam gia, người tu hành nói lời phải giữ lời.
Làm xong những thứ này, Trần Hạo cũng không tiếp tục dừng lại, hắn một mạch rời khỏi Thất Thủy trấn.
Một đường lao vùn vụt, rất nhanh, Thất Thủy trấn đã ở lại phía sau.
Hoàn toàn như trước đây, đi đường thường, một đường đi thẳng, không có mục đích.
Bất quá lần này không tốn nửa giờ, Trần Hạo đột nhiên giảm tốc độ xe lại, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Hình ảnh hiện lên trong mắt là một cái đập chứa nước. Gợn sóng cuồn cuộn, quy mô không nhỏ.
Trần Hạo nhìn không phải đập chứa nước, mà là bên trong đập chứa nước có tồn tại một thứ. Đây là một âm hồn, trên thân đã hiện lên sát khí, hiển nhiên là ác quỷ.
Mà âm hồn này cho Trần Hạo một loại khí tức quen thuộc, chính là pgã béo lúc trước.
Nơi này chính là ngư trường gã béo chết đuối? Chậc chậc, thật đúng là làm sinh ý không nhỏ, đáng tiếc, làm người quá thất bại, có tiền liền đánh vợ, đến loại sự tình này đều làm ra được, quả thực không có nhân tính.
Bây giờ biến thành quỷ, thế mà trực tiếp liền ngưng tụ sát khí, chuyển hóa ác quỷ!
Làm sao? Đây là oán trời bất công, sinh lòng ác niệm, muốn trả thù người nào ư?
Dừng xe sang bên, Trần Hạo không chút do dự xuống xe, đi hướng đập chứa nước, đi tới chỗ âm hồn gã béo đang đứng.
Đây là một cái dốc đứng, cách mặt nước cao hai, ba mét. Âm hồn gã báo ẩn núp dưới nước cách bờ ba bốn mét.
Nếu là lúc trước, Trần Hạo có lẽ đối với quỷ nước thật đúng là không có cách.
Bất quá bây giờ Trần Hạo cũng coi như người tu hành có chút bản sự, muốn đối phó ác quỷ trong nước là chuyện quá bình thường.
Lật tay, kiếm gỗ đào xuất hiện trong tay, ánh mắt khóa chặt âm hồn gã béo, pháp lực tùy tâm thay đổi, hắn trực tiếp bổ kiếm gỗ đào vào gã béo.
Hưu!
Một đạo pháp cương từ bên trên kiếm gỗ đào bộc phát, trực tiếp bắn về phía trong nước.
Pháp cương phá vỡ mặt nước, kéo ra một đạo khe hở bảy tám mét chui vào bên trong, trảm lên trên thân âm hồn.
Ba một tiếng vang trầm, bọt nước sôi sục, âm hồn sụp đổ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Làm xong hết thảy, Trần Hạo lật tay thu hồi kiếm gỗ đào, quay người rời đi.
Giúp quỷ vì tu hành, chém quỷ vì nhân quả.