Chương 197: Nhiệm Vụ Đã Lâu
Tới gần chạng vạng tối, Trần Hạo đi tới một thành phố lớn, thành phố này có tên Đông Dương.
Hành đạo một đoạn thời gian, nếu không phải huyện thành thì cũng chỉ là tiểu trấn, đa số đều là thôn trang, rất lâu rồi chưa tới thành thị.
Trần Hạo cũng không tận lực tránh đi, trực tiếp tiến vào thành phố Đông Dương.
Quy củ cũ, sau khi chạy vào thành phố, Trần Hạo liền lái xe đi dạo, quan sát nhân khí, âm khí thành phố Đông Dương. Sau khi chạy một vòng, Trần Hạo cũng thu hoạch không nhỏ.
Nơi hội tụ âm khí có bảy tám chỗ, lộn xộn rải cũng có rất nhiều, tổng kết mà nói thì có rất nhiều âm hồn, có thể thu hoạch kha khá.
Trong lòng có ý nghĩ, ánh mắt Trần Hạo nhìn về phía một lối đi, khóe môi hơi nhếch lên.
Đường đi u ám, bên ngoài tuy đóng kín cửa nhưng bên trong lại rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, có vẻ hơi cổ quái.
Nhưng nhìn những cái tên cửa hàng có hơi quai quái, nào là Tàu Nhanh, Khách Sạn Tình Yêu, Tình Nồng. . .có một âm hồn ngồi xổm ở cửa một nhà trong con phố, ảm đạm đáng thương, Trần Hạo liền có suy đoán.
Dừng xe xong, Trần Hạo đi xuống tới chỗ âm hồn.
Đột nhiên có người tới, làm âm hồn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Âm hồn này nhìn tuổi không lớn, hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng coi như đoan chính, chỉ là dáng người hơi có vẻ gầy yếu.
Nhìn thoáng qua Trần Hạo, âm hồn lại cúi đầu xuống, tiếp tục ảm đạm thút thít, hiển nhiên cô gái biết mình chết rồi, người sống không thấy mình, giãy giụa như thế nào đều phí công.
Nhưng làm âm hồn ngạc nhiên chính là Trần Hạo lại ngồi xổm ở bên cạnh mình, cười nói:
- Anh bạn, một con quỷ ngồi xổm ở nơi này làm gì?
Âm hồn giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo, ngạc nhiên nói:
- Anh nhìn thấy tôi?
Trần Hạo cười nói:
- Không nhìn thấy sao có thể nói chuyện với anh.
- Không đúng, anh biết tôi là quỷ?
Âm hồn lại kịp phản ứng, trừng to mắt, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Trần Hạo lắc đầu:
- Làm sao cảm giác lời thoại quen thuộc thế nhỉ, được rồi, tôi nói thẳng, tôi đây là một người tu hành, trước mắt hành đạo thiên hạ, làm một chút chuyện tốt góp nhặt công đức, lúc này đến thành phố Đông Dương mới nhìn thấy anh, nhìn hồn phách phiêu hốt như thế, hẳn mới chết không lâu phải không?
Âm hồn một mặt rung động:
- Trên thế giới này thật có người tu tiên ư? Làm sao có thể, đây là thời đại khoa học kỹ thuật mà.
Trần Hạo buồn cười nói:
- Anh cũng biến thành quỷ rồi, còn khoa học kỹ thuật thì sao, đừng nói nhảm, tôi hỏi anh đáp, nếu như trả lời làm cho tôi hài lòng, nói không chừng tôi có thể giúp một chút, nếu làm cho tôi không hài lòng, vậy tôi thu anh.
Nói xong, Trần Hạo vận chuyển pháp lực, một cỗ áp lực trống rỗng bao trùm âm hồn.
Âm hồn giật mình hoàn hồn, hoảng sợ nhìn Trần Hạo.
Mặc dù đối với người tu hành xuất hiện có chút kinh ngạc, nhưng đột nhiên xuất hiện uy hiếp lại là thật sự, làm người thanh niên có loại cảm giác hồn phách tan rã, lần này không dám nói chuyện, sợ hãi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo hài lòng mà nói:
- Nói đi, chết thế nào?
Âm hồn cười khan nói:
- Ngã chết.
Trần Hạo nhìn qua ban công tầng ba. Lại nhìn về phía âm hồn:
- Từ nơi này ngã xuống?
Âm hồn xấu hổ gật đầu.
Trần Hạo cười:
- Nói như vậy anh là tới làm chuyện xấu, sau đó bị càn quét, kết quả anh sợ bị bắt, liền từ trên lầu nhảy xuống té chết?
Âm hồn vội vàng nói:
- Không có, tôi không muốn làm chuyện xấu, tôi bị người ta kéo vào.
Trần Hạo ý vị thâm trường nói:
- Mỗi người đàn ông phạm sai lầm đều nói như vậy.
Âm hồn:
- . . .
- Tôi thật sự vô tội mà, tôi lúc ấy chỉ đi ngang qua, ai biết đi chậm một chút liền bị một chị gái khí lực rất lớn kéo vào, mơ mơ hồ hồ liền lên lầu ba, thời điểm tôi muốn chạy, ai biết đột nhiên có cảnh sát tới, lúc ấy tôi bị dọa sợ, mơ mơ hồ hồ nhảy từ lầu ba xuống.
Âm hồn vội vàng giải thích.
Trần Hạo ah xong một tiếng, hỏi:
- Vậy anh đã làm gì cảm thấy có lỗi ư?
Âm hồn nói:
- Không có mà, tôi không muốn làm, trên người tôi lúc ấy chỉ có mười mấy tệ, muốn làm cũng không làm được.
- Quào, lợi hại, anh không chỉ làm, hơn nữa còn muốn ăn quỵt à, chậc chậc, cho dù cảnh sát không đến, anh cũng không sợ mình bị đánh chết ư?
Trần Hạo cười hỏi.
Âm hồn:
- . . .
Chúng ta có phải sống chung một hành tinh hay không, tại sao ta cảm giác dường như càng ngày càng không đúng thế.
- Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng anh lúc đó không muốn làm, vậy tôi hỏi anh, anh hẳn biết nơi này là nơi nào chứ, tại sao còn đi đến đây? Hơn nữa còn đi rất chậm?
Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Âm hồn nói:
- Bởi vì con đường về nhà tôi phải đi qua nơi này, chẳng qua lúc đó tôi chơi điện thoại cho nên đi chậm, ai biết sẽ xảy ra chuyện cơ chứ.
Nói xong, trên mặt âm hồn lộ ra biểu lộ ủy khuất.
Trần Hạo gật đầu:
- Là như vậy à, vậy anh còn người nhà không?
Âm hồn chán nản nói:
- Cha mẹ tôi trước kia xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, tôi còn một đứa em gái đang học sơ trung.
Trần Hạo lông mày nhíu lại:
- Nói cách khác, nếu như anh chết vậy không có ai chăm sóc em gái anh rồi? Vậy chắc anh hẳn lo cho em gái của mình lắm đúng không?
Âm hồn gật đầu:
- Chuyện tôi không yên tâm nhất chính là em gái mình, mặc dù trong nhà còn có chút tiền tiết kiệm, nhưng tính cách em gái tôi mềm yếu, không thích nói chuyện, tôi sợ nếu như không có người chăm sóc thì em gái tôi sẽ bị người khác khi dễ.
Ding: Quỷ ngã chết Khương Lợi Huy, âm hồn chín ngày, hoàn thành di nguyện, ban thưởng ba tháng đạo hạnh.
Thanh âm dễ nghe vang lên làm trong lòng Trần Hạo sinh ra cảm giác thân thiết.
Hệ thống đại lão à, quả thật đã lâu không gặp rồi.
Nhiệm vụ kích hoạt, Trần Hạo liền cười nói:
- Anh trả lời không tồi, tôi quyết định sẽ không thu anh, bất quá nếu muốn giúp thì tôi phải xem sao đã. Như vậy đi, anh dẫn tôi đến nhà anh để tôi giải thích cho em gái anh một chút, cũng để phòng em gái anh hiểu lầm mình có một ông anh đói khát, chết trong phòng mátxa.
Âm hồn:
- . . .
- Làm sao? Không tin tôi à?
Nhìn âm hồn trầm mặc không nói, Trần Hạo cười hỏi.
Âm hồn nhìn Trần Hạo nói:
- Anh đột nhiên đến tìm tôi, ai biết anh có phải người xấu hay không. Nếu anh khi dễ em gái tôi thì phải làm sao bây giờ?
Trần Hạo:
- . . .
Voãi beep, ta tới giúp ngươi đó, kết quả ngươi còn hoài nghi ta? Khi dễ em gái của ngươi? Ta là loại người này sao? Nhà ngươi đi chết luôn đi!
Trần Hạo lười giải thích, hắn chỉ là nghĩ đến nơi mới, tình cảnh mới, khởi đầu mới.
Nếu đối phương không tiếp nhận, vậy hắn cũng không bắt buộc.
- Lo lắng của anh cũng không phải không có lý, tôi không miễn cưỡng.
Trần Hạo cười cười liền muốn rời đi.
Âm hồn lại kịp phản ứng.
Không đúng, hiện tại không phải lo lắng những thứ này, điều quan trọng nhất là phải đến gặp khuyên bảo em ấy thật tốt. Sau khi mình chết em gái càng ngày càng trầm mặt ít nói hơn, mấy ngày không đi học rồi.
- Đại sư, đại sư, ....
Âm hồn vội vàng đuổi theo Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói:
- Còn có việc gì?
Âm hồn chần chờ một chút, nói:
- Đại sư, anh là người tốt sao?
Nụ cười Trần Hạo cứng đờ, tức giận:
- Không phải là kiểu người được phát thẻ người tốt đâu.
Âm hồn gượng cười:
- Chuyện kia, tôi có thể dẫn anh đến nhà tôi, cầu đại sư hỗ trợ.
Trần Hạo lần nữa cười:
- Muốn tôi hỗ trợ à? Được thôi, bất quá tôi có một điều kiện.
Âm hồn nói:
- Mời đại sư nói.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, ngữ khí trầm lặng:
- Tôi muốn ở nhà của anh.
Âm hồn:
- . . .