Chương 195: Duyên
Trần Hạo rất mau trở lại, mang đến hộp sắt mà Lý Tam gia cần.
Khi tiến vào gian phòng yên tĩnh Trương Tứ gia chuẩn bị trước, Lý Tam gia nhìn Trương Tứ gia cùng Trần Hạo thật sâu, sau đó quả quyết đóng cửa lại.
Tràng diện nhất thời an tĩnh lại.
Trương Tứ gia trầm mặc một lát, lặng yên rời đi, không bao lâu dẫn theo một bình Hoàng tửu cùng một túi củ lạc trở về, nói với Trần Hạo:
- Tiểu đạo trưởng, theo tôi uống một chén đi.
Trần Hạo cười cười, chuyển tới một cái bàn nhỏ có hai ghế.
Hai người cứ như vậy bên trong hậu viện, dưới ánh trăng, mặt đối mặt ngồi xuống.
Trương Tứ gia uống rượu, nhưng Trần Hạo nhìn thấy tuy mặt ngoài Tứ gia bình tĩnh nhưng tay lại tại run rẩy. Lúc này nhận lấy, mở miệng nói:
- Tứ gia, ngài cũng đừng quá lo lắng, phải có lòng tin đối với Tam gia.
Trương Tứ gia trầm mặc một lát, thở dài nói:
- Tiểu đạo trưởng, tôi sẽ nói với cậu cố sự của tôi và lão tam.
Trần Hạo uống rượu, nói:
- Tứ gia ngài mời nói.
Trương Tứ gia lộ ra ánh mắt hồi ức, mở miệng nói:
- Tôi và lão tam không phải một thôn, bất quá khi đó chúng tôi đều nghèo, thời điểm đó cơ bản đều là ăn không đủ no. Có lúc ăn bữa trước không có bữa sau, cả ngày nghĩ làm gì để kiếm ăn, thậm chí thịt lúc đó là một thứ rất xa xỉ. Khi vừa vặn gặp được Hoàng đạo trưởng Trọng Thủy Quan muốn tuyển nhận đệ tử, cậu không biết, sau khi tin tức truyền ra, phương viên trăm dặm, mười mấy thôn đều oanh động. Chỉ là Hoàng đạo trưởng chỉ cần trẻ con mười tuổi trở xuống, đồng thời còn phải qua ba cửa ải khảo nghiệm. Lão tam lá gan rất lớn, nhận được tin tức xong cũng không nói với cha mẹ một tiếng đã tự mình chạy tới Trọng Thủy Quan, là người đầu tiên tiếp nhận hoàng đạo trưởng khảo nghiệm. Vận khí ông ấy cũng rất tốt, thế mà một lần đã vượt qua, mấy ngày sau tôi mới đuổi tới. Một lần kia, Trọng Thủy Quan thu sáu tên đệ tử, tôi xếp ở vị trí thứ sáu. Nói đến thật có ý tứ, bên trong sáu đệ tử chúng ta, lão tam là nhỏ nhất, kết quả hắn thành đại đệ tử, tôi là lớn nhất, kết quả thành mạt đồ.
- Năm đó tôi bởi vì đi theo một lão tiên sinh đọc sách mấy ngày, xem thường lão tam, cho nên chưa hề kêu hắn một tiếng sư huynh, nhưng lão tam lại rất chiếu cố tôi, trợ giúp tôi rất nhiều. Thậm chí tôi không học đạo, chỉ thích y học, hắn cũng ỷ vào thân phận đại đệ tử, cho tôi rất nhiều phúc lợi, có thể nói, nếu không có học tập trong Trọng Thủy Quan mấy năm, tôi cũng không có ngày hôm nay.
Nói đến nơi này, Trương Tứ gia dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tiến vào Trọng Thủy quan không đến mười năm, hoàng đạo trưởng liền qua đời, bởi vì lúc ấy nuôi sáu hài tử, tiêu hao rất lớn, Trọng Thủy Quan cũng gian nan sống qua ngày. Hoàng đạo trưởng vừa đi, các đệ tử liền lập tức giải tán, đi tìm sinh lộ, chỉ có lão tam kiên trì lưu lại, tiếp thủ Trọng Thủy Quan. Tôi lúc ấy cũng cảm thấy Trọng Thủy Quan học không được cái gì, cho nên dứt khoát rời đi, lão tam khuyên tôi nhưng tôi lại cự tuyệt, hắn cũng không giữ lại, lại tặng bùa đào hộ thân một trong Tam Bảo của Trọng Thủy Quan lúc ấy cho tôi, chính là thứ này.
Miệng thảo luận, Trương Tứ gia từ trên cổ kéo ra một thẻ gỗ nhỏ bé rộng chừng ba ngón, vuốt ve. Trong bóng đêm, lờ mờ có thể nhìn thấy phía trên tấm bảng gỗ điêu khắc một nhân vật, xung quanh còn có các loại phù văn.
Trần Hạo không có ngạc nhiên.
Tại lần thứ nhất gặp mặt, hắn liền cảm giác được trên người Trương Tứ gia có pháp khí, bất quá linh tính yếu ớt, tựa hồ hao tổn cực lớn, sắp bị phế đi.
- Chỉ chớp mắt đã qua mấy chục năm, mặc dù những năm gần đây chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mỗi một lần gặp nhau đều là lúc tôi vui sướng nhất, cũng chỉ có khi cùng lão tam một chỗ mới khiến cho tôi cảm thấy cả đời này không cô đơn.
Nghe được lời này, Trần Hạo kinh ngạc mà hỏi:
- Tứ gia, chẳng lẽ ngài. . .
Trương Tứ gia cười nói:
- Không sai, tôi cả đời trầm mê y học cũng không có kết hôn, tự nhiên cũng không hậu đại, cho tới bây giờ cũng chỉ có một người bạn như lão tam.
Trần Hạo im lặng.
Hai lão nhân không có hậu đại, mấy chục năm tình nghĩa đồng môn, phần tâm tình này lúc một phương gặp nguy hiểm tính mạng, người bình thường thật khó mà lý giải.
Bất quá rất nhanh, Trần Hạo kịp phản ứng, hơi biến sắc mặt nói:
- Tứ gia, cho dù Tam gia gặp vấn đề, ngài cũng không cần nghĩ quẩn.
Triệu Tứ gia cười nói:
- Tiểu đạo trưởng yên tâm đi, dù lão tam thật không qua được, nhưng cũng phải có người nhặt xác, an táng cho hắn, hàng năm mỗi tháng đốt vàng mã cho hắn.
Trần Hạo đang muốn nói tiếp, đột nhiên dị biến xuất hiện, chỉ nghe một tiếng gào thét như là dã thú từ trong phòng truyền ra.
Trần Hạo bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía gian phòng.
Quả nhiên vẫn không thể chống đỡ nổi sao?
Trương Tứ gia cũng trợn tròn mắt.
Thật nói trúng? Sao miệng ta lại thối như thế, tại sao nói gì không nói lại đi nói điềm gỡ chứ!
Ầm!
Một tiếng bạo liệt vang lên, cửa phòng bị kích phá, sau đó Lý Tam gia giương nanh múa vuốt, khuôn mặt dữ tợn, trên thân lượn lờ một tia hắc khí từ trong phòng vọt ra, nhìn thấy Trần Hạo, hắn gian nan quát:
- Đạo hữu, giết ta, nhanh, giết ta!
Trần Hạo theo bản năng lấy ra kiếm gỗ đào.
Bất quá lập tức, hắn dừng một chút, nhìn về phía Trương Tứ gia.
Trương Tứ gia kinh ngạc nhìn Lý Tam gia một lát, nhắm mắt lại, chảy xuống hai hàng lệ:
- Tiểu đạo trưởng, động thủ đi.
Trần Hạo nhìn về phía Lý Tam gia, sắc mặt nghiêm túc lên:
- Tam gia, vãn bối cung tiễn, lên đường bình an.
Ông!
Kiếm gỗ đào hồng quang sáng lên, Thiên Cương Bộ di chuyển, Trần Hạo trong nháy mắt đi tới bên cạnh Lý Tam gia, một kiếm xuyên thủng phần bụng Lý Tam gia.
Kiếm gỗ đào bộc phát linh quang, hắc khí trên thân Lý Tam gia quấn quanh gấp rút run rẩy, chợt phanh tán đi.
Hắc khí tản ra, Lý Tam gia biểu tình dữ tợn chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhìn Trần Hạo, khổ sở nói:
- Tạ ơn đạo hữu đã giải thoát cho ta.
Nói xong, thân thể Lý Tam gia bắt đầu héo rút một cách quỷ dị, thẳng đến chỉ còn lại da bọc xương.
Trần Hạo nhìn trợn mắt hốc mồm.
Đây chính là Quỷ đạo tu hành sao? Một khi thất bại liền thi thể đều trở nên vô cùng thê thảm.
Khoan đã, hồn phách Tam gia.
Trần Hạo hơi động trong lòng, vội vàng thu hồi kiếm gỗ đào, sau đó liền thấy một đoàn u ảnh yếu ớt từ trên thi thể trôi nổi, thế mà liền hình người đều ngưng tụ không ra.
Trần Hạo vội vàng xuất ra một cây linh hương nhóm lửa, hương khí mờ mịt, bị u ảnh hấp thu, sau một lát, u ảnh rốt cục hóa thành bộ dáng Lý Tam gia.
- Đa tạ đạo hữu, chuyển tu Quỷ đạo sắp thành lại bại, kém chút làm hồn phách tán loạn, nếu không phải đạo hữu, giờ phút này lão đầu tử sợ liền cơ hội chuyển thế cũng không có.
Lý Tam gia ôm tay nói lời cảm tạ Trần Hạo.
Trần Hạo nói:
- Tam gia khách khí, ngài hiện tại cảm giác được luân hồi tiếp dẫn không?
Lý Tam gia gật đầu nói:
- Trong một khắc tôi liền sẽ vào luân hồi, đời này tu hành mặc dù chưa Nhập Đạo, nhưng cũng góp nhặt một chút âm đức, có lẽ kiếp sau tôi còn có cơ hội Nhập Đạo. Nếu có duyên, có lẽ còn có thể cùng đạo hữu tạm biệt.
Lời vừa nói ra, sự tình cổ quái liền phát sinh.
Chỉ thấy bên trên thi thể Lý Tam gia chết đi, một cái bóng bắn ra, rơi vào trong tay Trần Hạo.
Nhìn kỹ, lại là Phá Tà Tiêu của Lý Tam gia!
Trần Hạo trừng to mắt, một mặt mờ mịt.
Lý Tam gia:
- . . .