Chương 198: Muội Khống Quỷ
Nghe Trần Hạo nói, Khương Lợi Huy sợ hãi kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn Trần Hạo.
- Anh muốn làm gì?
Trần Hạo cười nói:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi mới đến, nơi đây không dễ tìm được chỗ ở, tôi giúp anh, anh giúp lại tôi, đây không phải là chuyện bình thường ư.
- Vậy tôi cho đại sư tiền, anh đi khách sạn mướn phòng đi.
Khương Lợi Huy nghiêm túc nói.
Trần Hạo nói:
- Ừm, tôi không phải chỉ ở một ngày, có thể sẽ ở mấy ngày.
Khương Lợi Huy giận dữ:
- Không được, khốn kiếp, chắc chắn anh đánh chủ ý lên em gái tôi, tôi không muốn anh giúp. Nói xong thanh niên xoay người rời đi, bộ dáng thở phì phò.
Trần Hạo cười tủm tỉm, cứ như vậy nhìn người thanh niên.
Quả nhiên, đi không bao xa, Khương Lợi Huy lại quay lại, tức giận nhìn chằm chằm Trần Hạo nói:
- Tại sao anh lại muốn ở lại nhà tôi, tôi chỉ có một đứa em gái, nó lại còn nhỏ như vậy, vốn không thích hợp ở chung mà.
Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Anh nghĩ cái gì thế, chỉ là tôi có việc cần làm, không thích hợp ở khách sạn, nếu như đã có duyên gặp anh, vậy cứ để tôi ở lại nhà anh, tôi cũng có thể xem chừng em gái giúp anh luôn.
Nhìn Khương Lợi Huy nghe xong liền muốn xù lông, Trần Hạo kịp phản ứng lại, hình như lời này của mình còn có nghĩa khác nhỉ, hắn lúc này nói thẳng:
- Là thế này, tôi tu hành chủ yếu sắp xếp âm dương như ý, góp nhặt công đức. Nói cách khác, giúp quỷ chết oan như anh tôi cũng có thể tiến bộ. Mà ở Đông Dương tôi phát hiện có không ít âm hồn tồn tại, cho nên muốn lưu lại nơi đây một khoảng thời gian để tích cóp công đức. Nếu thế thì tôi cần phải có một nơi an tĩnh, dù sao chuyện này không thích hợp ở nơi nhiều người sống.
Khương Lợi Huy giờ mới hiểu được, chợt nói thẳng:
- Vậy được, tôi có thể nói em gái tôi dẫn anh đi thuê phòng.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, quả nhiên chết là đáng, đây là không cho phép người khác tiếp cận nửa bước, ngươi nói em gái ngươi tính cách mềm yếu, không thích nói chuyện, ta có chút hiểu được rồi, có người anh trai như ngươi cô bé còn dám phản ứng gì sao?
- Được, anh nói sao thì làm thế đi, tôi cũng không nhất thiết phải ở lại nhà anh.
Trần Hạo bất đắc dĩ đáp ứng.
Khương Lợi Huy lúc này mới hài lòng.
Sau đó Trần Hạo mang theo Khương Lợi Huy đi tới xe.
Tiến vào trong xe, Khương Lợi Huy nhìn thấy một con mèo và một con gà.
Ánh mắt lập tức Khương Lợi Huy cổ quái nhìn thoáng qua Trần Hạo.
Nhìn không ra nha, đại sư này còn có sở thích như thế, bình thường người yêu thích động vật nhỏ đều không phải là người xấu.
Khương Lợi Huy mỉm cười, muốn đưa tay vuốt ve mèo mun.
Nhưng tay của nó còn chưa đụng phải mèo mun, đột nhiên mèo mun ngửa đầu nhìn về phía Khương Lợi Huy, ánh mắt kia yếu ớt, ý vị không rõ.
Khương Lợi Huy lại có loại kinh hoảng không hiểu, thật giống như chỉ cần tay mình đụng phải con mèo này, sau một khắc mình liền phải chết.
Trời đất, con mèo này thật đáng sợ!
Trần Hạo tiến ghế lái, nhìn về phía Khương Lợi Huy đang cứng ngắc, hỏi:
- Đi con đường nào đây?
Khương Lợi Huy run rẩy nói:
- Rẽ trái, đi hơn ba mươi mét lại rẻ phải chính là khu nhà tôi sống, căn nhà thứ ba bên trong chính là nhà tôi.
Trần Hạo cười cười, khởi động, quay đầu.
Chạy qua đường đi u ám, đi không đến mười mét, Trần Hạo liền thấy một cái cư xá cũ. Cư xá đã không có cảnh vệ, cửa lớn rộng mở, hoàn cảnh u ám, nhà lầu bên trong đều cổ xưa, chỉ có mấy nhà còn sáng đèn.
Trần Hạo trực tiếp lái vào, đi tới tòa thứ ba.
- Chính là nơi này sao?
Trần Hạo hỏi.
Khương Lợi Huy nhẹ gật đầu.
Trần Hạo đang muốn xuống xe đột nhiên động tác dừng lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe cách đó không xa.
Tại bên ngoài năm sáu mét, một lão nhân từ chỗ ngoặt hành lang nhẹ nhàng đi ra.
Lão nhân kia cũng là quỷ, hơn nữa nhìn thân ảnh, từ đùi trở xuống cơ hồ biến mất không thấy gì nữa.
Đây là một âm hồn sắp tiêu tán.
Quan sát tỉ mỉ, Trần Hạo phát hiện, lão nhân kia tỉnh tỉnh mê mê, tựa hồ không có ý thức.
- Đây là Chu gia gia, ba năm trước xuất huyết não qua đời, tôi cũng là sau khi chết mới biết hồn phách của ông vẫn còn lưu tại cư xá. Chỉ là khi tôi nói chuyện ông cũng không trả lời, chỉ có ban đêm mới hiện ra, bay tới bay lui ở chỗ này.
Lúc Khương Lợi Huy mở miệng nói, trên mặt có chút bi thương.
Trần Hạo hỏi:
- Người nhà của ông lão đâu?
Khương Lợi Huy nói:
- Sau khi Chu gia gia chết thì con trai ông đã bán căn nhà ở đây rồi, còn người ở đâu thì không biết.
Trần Hạo nhíu mày:
- Vậy thì có chút kỳ quái, nếu có người nhà, vậy ông ấy hẳn có mộ mới đúng, tại sao lại vất vưởng ở nơi này?
Khương Lợi Huy hừ một tiếng:
- Mộ? Làm gì có mộ, con trai Chu gia gia từ khi biết cha mình bị bệnh thì đã không về nhà một ngày nào rồi, lúc Chu gia gia chết rất nhiều ngày mới được phát hiện. Ngay cả lúc đi hỏa táng con trai của ông ấy cũng không đến, nếu như không phải căn nhà ở đây đáng tiền thì tên khốn kia đoán chừng cả đời cũng không quay lại rồi.
Trần Hạo im lặng.
Lại là một kẻ bất hiếu.
Đáng tiếc mình phát hiện chậm, giờ phút này hồn phách lão nhân đã tan rã, ý thức hỗn độn, muốn câu thông cũng không được, đương nhiên cũng không thể nào trợ giúp.
Đúng là thế gian nơi nào cũng có bi kịch mà.
Từ trên xe bước xuống, Trần Hạo mang theo gà ngốc cùng mèo mun, đi theo Khương Lợi Huy tới cửa nhà.
Cửa có hai lớp, bên trong cửa gỗ, bên ngoài cửa sắt.
Gõ cửa một cái, không bao lâu, cửa phòng mở ra, một thiếu nữ tóc dài xuất hiện.
Thiếu nữ nhìn mười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy yếu, mang theo kính mắt, có chút khí chất.
Nhìn thấy Trần Hạo, thiếu nữ cảnh giác hỏi:
- Chú tìm ai?
Trần Hạo:
- . . .
- Ừm, anh chỉ lớn hơn em vài tuổi mà thôi, cứ gọi anh là được rồi.
Trần Hạo nhịn không được giải thích một câu.
Thiếu nữ:
- . . .
- Khụ khụ, đây không phải trọng điểm, em tên Khương Cầm Cầm phải không, ừm, em nhìn xem anh mang ai đến này?
Trần Hạo không có ý định nói nhảm, trực tiếp gia trì một đạo pháp thuật Khai Linh Nhãn trên hai mắt thiếu nữ, sau đó thiếu nữ liền thấy Khương Lợi Huy đứng bên cạnh Trần Hạo.
Con mắt thiếu nữ đột nhiên trừng lớn.
Sau đó cô gái làm một chuyện khiến Trần Hạo kinh ngạc.
Ba một tiếng, thiếu nữ lui ra phía sau, trở tay đóng cửa phòng lại.
Trần Hạo:
- . . .
Khương Lợi Huy:
- . . .
- Đây là em gái của anh sao?
Trần Hạo hồ nghi nhìn Khương Lợi Huy.
Khương Lợi Huy mờ mịt nói:
- Là em gái của tôi, chẳng lẽ nhìn thấy tôi sau khi chết bị kinh sợ rồi?
Đang suy nghĩ, đột nhiên Khương Lợi Huy nghe được trong phòng có tiếng nói vội vàng.
Lần này Khương Lợi Huy biến sắc, thân ảnh vọt thẳng vào.
Nhưng rất nhanh, Khương Lợi Huy lại chạy ra, một mặt xấu hổ.
Trần Hạo tò mò hỏi:
- Tình huống như thế nào.
Khương Lợi Huy nói:
- Nhà tôi có người.
Ồ!
Đêm hôm khuya khoắt, trong nhà một thiếu nữ độc thân có người, có ý tứ gì?
Không đúng, nếu như là đàn ông, Khương Lợi Huy đoán chừng cũng không có vẻ mặt này.
Quả nhiên, Khương Lợi Huy lúng túng nói:
- Là con gái, bằng tuổi với em gái tôi, à, cô bé vừa tắm rửa xong, không mặc quần áo.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, không hổ là nam nhân chết trong phòng mátxa, sau khi chết đều có thể mở rộng tầm mắt.