Chương 199: Vũ Nguyệt Bá Khí
Ý, mà không đúng, cô gái từ đâu đến? Trễ rồi còn ở nhà người ta tắm rửa? Muốn làm cái gì?
Trần Hạo hồ nghi nhìn Khương Lợi Huy hỏi:
- Anh biết cô bé kia không?
Khương Lợi Huy nghĩ nghĩ, nói:
- Có chút ấn tượng, hình như là học cùng trường với em gái tôi, tôi có gặp qua vài lần, bất quá cô bé chưa từng đến đây lần nào!
tTrong lòng Trần Hạo hơi động, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Khương Lợi Huy bị cười rất mất tự nhiên, nhịn không được hỏi:
- Đại sư, anh cười cái gì.
Trần Hạo nói:
- Không có gì, ừm, thật không có gì.
Khương Lợi Huy đang muốn hỏi lại, lúc này cửa phòng đột nhiên lần nữa mở ra, sau đó thân ảnh Khương Cầm Cầm lại xuất hiện.
- Anh, là anh sao?
Khương Cầm Cầm có chút yếu ớt hỏi.
Khương Lợi Huy vội vàng nói:
- Cầm Cầm, là anh, anh trở về thăm em, em đừng sợ.
Khương Cầm Cầm rõ ràng có chút sợ hãi, chần chờ một chút, tiếp tục nói: - Anh, anh cũng chết rồi, tại sao còn trở về làm gì?
Khương Lợi Huy:
- . . .
Ta kháo, anh là anh ruột của em mà, mới chết có mấy ngày mà giờ ngay cả cửa nhà cũng không cho vào ư? Em quả thật là em gái của anh sao? Uổng công anh yêu thương em nhiều năm như vậy!
- Không không không, em không phải có ý này, là em muốn hỏi tại sao bây giờ mới trở về? Không phải sau bảy ngày anh phải đi đầu thai rồi ư?
Khương Cầm Cầm phát giác mình nói sai nên vội vàng giải thích.
Khương Lợi Huy:
- . . .
Ta trở về, còn cần phải đúng thời gian sao?
Còn nữa, cái gì gọi là sau 7 ngày liền phải đi đầu thai? Ta không yên lòng ngươi cho nên mới không đi đầu thai, tại sao ngươi nỡ nói như thế? Tâm ta đau quá!
- Sau 7 ngày phải đi đầu thai, là cô gái bên trong nói cho em biết à?
Lúc này, Trần Hạo đột nhiên mở miệng.
Khương Cầm Cầm giật nảy mình:
- Anh làm sao. . .
Lời còn chưa dứt, Khương Cầm Cầm liền ngậm miệng, kinh hãi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cao thâm mạt trắc cười một tiếng, ta quả nhiên không có đoán sai, hai anh em này đều là kỳ hoa.
Khương Lợi Huy rốt cục cảm giác không được bình thường, biểu lộ nghiêm túc, nhìn Khương Cầm Cầm nói:
- Cầm Cầm, em mở cửa, để anh đi vào.
- Anh. . .
Khương Cầm Cầm yếu đuối đáng thương nhìn Khương Lợi Huy.
Khương Lợi Huy quát lớn:
- Mở cửa. Khương Cầm Cầm lúc này mới sợ hãi mở cửa sắt, để Trần Hạo cùng Khương Lợi Huy đi vào.
Tiến vào trong phòng, Trần Hạo thú vị dò xét một vòng, phát hiện nhà này mặc dù cũ nát, nhưng bên trong không tồi, giản lược, mộc mạc, lại hết sức ấm áp.
Sau đó, Trần Hạo liền thấy một cô gái vừa mặc quần áo xong, ngồi trên ghế sa lon.
Nhìn thấy cô gái, Trần Hạo càng khẳng định suy đoán của mình.
Cô bé này tóc ngắn, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, dáng dấp coi như xinh đẹp. Chỉ bất quá một thân khí khái hào hùng, thấy thế nào đều không giống một cô gái yếu đuối, giờ phút này ngồi trên ghế sa lon, nhếch chân bắt chéo, ôm vòng tay, bộ dạng trầm ổn tỉnh táo.
Trần Hạo nhìn cô gái, cô gái cũng đang nhìn Trần Hạo, đồng thời ánh mắt sắc bén, khí thế thập phần.
Chỉ bất quá, cô gái nhìn thấy Trần Hạo, nhưng không có nhìn thấy anh trai của Cầm Cầm, lúc này Khương Lợi Huy hơi nhíu mày.
- Đại sư, có thể để cô bé nhìn thấy tôi không.
Khương Lợi Huy biểu lộ chăm chú hỏi.
Trần Hạo cười một tiếng, không nói hai lời, gia trì một đạo pháp thuật Khai Linh Nhãn lên thân cô gái.
Lập tức, trước mắt cô gái lóe lên, liền nhìn thấy Khương Lợi Huy.
Đột nhiên nhìn thấy trống rỗng xuất hiện một người, động tác cô gái cứng đờ, bất quá rất nhanh cô liền nhận ra đây chính là anh trai của Khương Cầm Cầm, đối thủ mình khó dây dưa nhất.
Đối thủ nha, tại sao có thể yếu thế, dù ngươi là quỷ cũng không được.
Cô gái buông lỏng thân thể, hai tay mở ra khoác lên trên ghế sa lon, ánh mắt lần nữa không yếu thế chút nào, đối mặt cùng Khương Lợi Huy.
Khương Lợi Huy:
- . . .
Trời đất ơi, đây rốt cuộc là nhà ai? Có biết lễ phép hay không? Nhìn thấy chủ nhân cũng không đứng dậy, ngươi có ý gì? Khương Lợi Huy càng có dự cảm không tốt, y nhìn nữ hài hỏi:
- Chắc em là bạn của Cầm Cầm hả, em tên gì?
Cô gái cười một tiếng:
- Em tên Vũ Nguyệt, chào anh vợ.
- Vũ Nguyệt, em. . . a, em gại anh là gì?
Khương Lợi Huy đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên cảm giác không thích hợp, kinh ngạc hỏi.
Cô gái Vũ Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Là anh vợ, em và Cầm Cầm là thật tâm yêu nhau, chúng em đã thương lượng xong, chỉ cần trưởng thành liền lập tức đăng ký kết hôn, về sau em sẽ bảo vệ cho cô ấy.
Khương Lợi Huy trợn mắt hốc mồm, giống như bị sét đánh, tư duy nổ tung.
Kết hôn? Là thật sao, ngươi, em gái mình, không được, đây tuyệt đối không được, ta tuyệt không đồng ý. Khương Lợi Huy phẫn nộ xoay người nhìn về phía Khương Cầm Cầm:
- Cầm Cầm, đây là có chuyện gì? Em giải thích rõ ràng cho anh?
Khương Cầm Cầm cúi đầu không nói lời nào.
Khương Lợi Huy sắc mặt âm trầm, nhìn hướng Vũ Nguyệt nói:
- Anh nói cho em biết, anh sẽ không đồng ý chuyện này đâu, em đi cho anh, đi đi.
Vũ Nguyệt cười cười, đứng lên nói ra:
- Em có thể đi, bất quá trước khi đi em muốn nói câu không dễ nghe, anh vợ à, anh cũng chết rồi còn muốn quản Cầm Cầm? Hơn nữa mấy tên thân thích cực phẩm của hai người là hạng người gì hẳn anh cũng biết, anh còn sống, bọn họ không tiện nói gì, hiện tại anh chết rồi, anh cảm thấy bọn họ sẽ làm như thế nào? Cầm Cầm là một cô gái không chỗ nương tựa, tính cách yếu đuối, có thể làm cái gì? Nếu không phải em ra mặt, anh chết ngày thứ hai thì bọn họ đã chạy đến đòi nuôi Cầm Cầm để chiếm lấy nhà rồi, nói không chừng sau này còn lợi dụng Cầm Cầm đến nịnh bợ quyền quý.
Khương Lợi Huy:
- . . .
Vũ Nguyệt tiếp tục nói:
- Anh không ủng hộ em với Cầm Cầm, em có thể hiểu, dù sao truyền thống là nam nữ kết hợp, cùng giới quá dị đoan đã ăn sâu vào lòng người. Bất quá anh vợ à, Cầm Cầm biến thành như bây giờ cũng có một phần của anh, nếu không phải anh quản quá nghiêm, không cho phép cô ấy tiếp xúc với nam sinh, Cầm Cầm cũng sẽ không rơi vào lòng em, cho nên, đừng nói Cầm Cầm, chính anh mới là người có vấn đề.
Nói xong, Vũ Nguyệt cất bước liền đi, đi ngang qua bên cạnh Khương Cầm Cầm đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó ra cửa.
Khương Lợi Huy:
- . . .
Trần Hạo lại nhìn kinh thán không thôi.
Em gái này bá khí thật, gặp quỷ không sợ, ngược lại ngôn từ giao phong, cưỡng chế Khương Lợi Huy, lại tiến thối có độ, nói đi là đi, khó trách cô gái nhỏ Cầm Cầm kia lại thích. Cỗ khí thế này ngay cả những nhừng đàn ông bình thường cũng hiếm có. Tiểu cô nương mê muội cũng không ngoài ý muốn.
Bất quá nhìn Khương Lợi Huy ngốc trệ, Trần Hạo cũng không nói cái gì.
Trách được ai, quản em gái mình chặt quá, cuối cùng đẩy em gái mình vào vòng tay một cô gái khác, quả nhiên là chính mình có vấn đề.
- Cầm Cầm, anh không đáp ứng, anh không thể đáp ứng, chuyện này quá, quá. . . Dù sao anh không cho phép.
Khương Lợi Huy kịp phản ứng, kích động nhìn Khương Cầm Cầm.
Khương Cầm Cầm tựa hồ được Vũ Nguyệt cổ vũ kích phát dũng khí, ngẩng đầu nhìn Khương Lợi Huy nói:
- Anh, vậy anh nói một chút, em nên làm cái gì? Cự tuyệt Vũ Nguyệt, đi theo chú Đường, hay là đi theo cậu hai?
Khương Lợi Huy há hốc mồm, lại nói không ra lời.
Chú Đường hay là cậu hai đều luôn ngấp nghé căn nhà này, sau khi chết y cũng kỳ quái hai người này tại sao chưa đến đây gây sự, không nghĩ tới là Vũ Nguyệt ở sau lưng hỗ trợ.
Chỉ là, chuyện này làm sao có thể, đều là con gái, tại sao có thể. . .
Khương Lợi Huy cảm giác mình hỗn loạn.