Chương 200: Nhiệm Vụ Hoàn Thành
- Thế nhưng, thế nhưng chuyện này cũng. . .
Khương Lợi Huy bất lực phản bác, lại không biết mở miệng như thế nào.
Khương Cầm Cầm mím môi một cái, nói:
- Anh, em biết anh tốt với em, từ khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ, anh liền gánh vác trách nhiệm cái nhà này, anh chăm sóc em rất tốt. Bất quá Vũ Nguyệt nói đúng, anh quản em chặt quá, thời điểm cha mẹ còn sống, em còn có thể chơi với con trai, nhưng khi cha mẹ qua đời, anh liền không cho em tiếp xúc với con trai nữa. Mấy người bạn trước kia dần dần rời đi, em trở nên không thích nói chuyện, bạn học cùng lớp đều nói em là nữ quái. Chỉ có Vũ Nguyệt khác, tuy xưa nay cô ấy không nói chuyện với em nhưng cô ấy đối với em rất tốt, em có thể trong tình cảnh này vẫn không làm trễ việc học cũng là do Vũ Nguyệt giúp em, nếu không có cô ấy, em đã sớm cam chịu.
Khương Lợi Huy bất lực rũ tay xuống, một mặt ảm đạm.
Khương Cầm Cầm tiếp tục nói:
- Lúc đầu em cũng chỉ xem Vũ Nguyệt như bạn bè tốt, có thể nói chuyện, như khuê mật bình thường. Nhưng anh không biết, cậu hai đến trường học tìm em, muốn em sang tên hộ khẩu cho cậu, còn nói em chưa trưởng thành, cậu có trách nhiệm quản lý, nếu như em không đáp ứng liền dùng pháp luật để ước thúc em.
- Cái gì? Khốn kiếp, sao ông ta dám làm như vậy!
Khương Lợi Huy giận dữ, trừng mắt.
Khương Cầm Cầm nói:
- Cũng là Vũ Nguyệt, cô ấy đuổi cậu hai đi, còn nói về sau sẽ chiếu cố em, cũng là vào lúc đó, em cảm thấy, có lẽ em đã thích cô ấy rồi.
Khương Lợi Huy vội vàng nói:
- Thế nhưng hai em đều là nữ, quan hệ cho dù tốt cũng được, nhưng kết hôn. . .
Khương Cầm Cầm nói:
- Nhưng em đã động lòng, em thật thích, chuyện khác em mặc kệ.
Khương Lợi Huy:
- . . .
Trần Hạo lúc này nhìn không nổi nữa.
Còn tranh chấp như vậy, nhiệm vụ này mình sợ là phải hủy bỏ, không chừng Khương Lợi Huy còn bị kích thích chuyển hóa trở thành ác quỷ.
Vội vàng mở miệng nói:
- À, tôi có thể nói một câu được không?
Hai anh em Khương Lợi Huy nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo hé miệng cười một tiếng:
- Kỳ thật, vấn đề này cũng không có phức tạp như vậy, không nói ai đúng ai sai. Khương Lợi Huy, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có hi vọng em gái của mình được hạnh phúc không?
Khương Lợi Huy gật đầu.
Trần Hạo lại nhìn về phía Khương Cầm Cầm:
- Em cảm thấy em đi theo Vũ Nguyệt có hạnh phúc không?
Khương Cầm Cầm dùng sức gật đầu:
- Vũ Nguyệt cho em cảm giác an toàn, chiếu cố em rất tốt, hiện tại chỉ cần cô ấy không có ở bên cạnh, em sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Khương Lợi Huy nghe được một mặt xoắn xuýt.
Trần Hạo nói:
- Như vậy không phải rõ ràng rồi sao, hai người đều truy cầu một mục đích, mặc dù nữ với nhau hoàn toàn có chút không nên. Bất quá thế giới này đang không ngừng phát triển. Ở nước ngoài, kết hôn đồng tính cũng đã được hợp pháp hóa, quốc gia chúng ta cũng có không ít người thành công kết hôn, chuyện này nói rõ, giữa con gái cũng có chân ái, cũng có thể làm bạn cả đời.
- Nhưng . . .
Khương Lợi Huy còn muốn nói điều gì.
Trần Hạo ngắt lời nói:
- Tôi biết sự lo lắng của anh, bất quá tôi muốn hỏi anh một câu, cho dù em gái của anh cự tuyệt Vũ Nguyệt, vậy tương lai sẽ như thế nào? Không nói trước mắt thân thích của anh ngấp nghé căn nhà này, anh có dám chắc với tính cách yếu đuối của em gái anh sau này có thể tìm được một người đàn ông tốt làm bạn không? Nếu như gặp phải cặn bã thì phải làm sao bây giờ? Bị người khác khi dễ thì phải làm sao bây giờ? Cô bé không có cha mẹ, không có anh trai ở sau lưng giúp, cô bé còn có thể nhờ vào ai đây?
Khương Lợi Huy trợn mắt hốc mồm.
Khương Cầm Cầm lại dùng sức gật đầu, ánh mắt rưng rưng ngạc nhiên nhìn Trần Hạo.
Người thanh niên chưa từng gặp mặt này thế mà có thể hoàn mỹ nói ra lo âu và bất lực ở sâu trong lòng cô.
Nói một hơi những điều này, Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên, tôi nói cũng chỉ là suy đoán, chỉ là khả năng vạn nhất. Có thể Cầm Cầm tương lai cả đời không lo, gặp được người có thể phó thác chung thân. Tôi chỉ hi vọng, anh có thể nhìn toàn diện hơn một chút, suy nghĩ cho em gái của mình một chút, nếu như anh vẫn kiên trì ý nghĩ của mình vậy cứ xem như tôi chưa nói gì là được.
Khương Lợi Huy trầm mặc.
Khương Cầm Cầm lại là mở miệng nói:
- Anh, em sẽ không chia tay với Vũ Nguyệt đâu, nếu như anh ép em như thế vậy em sẽ không đi học nữa, dù sao không có Vũ Nguyệt giúp em, mấy người họ hàng kia khẳng định sẽ khi dễ em, đến lúc đó đến cái nhà này cũng sẽ không còn.
Khương Lợi Huy quát lớn:
- Hồ nháo, em không đi học thì đi đâu, đi bày hàng vỉa hè sao?
- Vậy anh nói cho em biết, em phải làm như thế nào?
Khương Cầm Cầm phản bác hỏi.
Khương Lợi Huy nhe răng, nha đầu này, có nam nhân. . . không đúng, là có nữ nhân liền đem vứt đi người anh trai này, hiện tại còn dám hỏi ngược.
- Anh không nói nữa, hiện tại em quyết định như thế, hi vọng tương lai em sẽ không hối hận.
Khương Lợi Huy tức giận quát lớn.
Khương Cầm Cầm ngẩng đầu lên, chân thành nói:
- Em tuyệt không hối hận.
Khương Lợi Huy khẽ nói:
- Vậy thì tốt, em gọi Vũ Nguyệt về đây, anh có chuyện muốn nói với cô ấy.
- Không cần gọi, em đã trở về.
Khương Lợi Huy vừa dứt lời, một thanh âm vang lên, sau đó Vũ Nguyệt từ bên ngoài cửa đi vào.
Khương Lợi Huy:
- . . .
Vũ Nguyệt bình tĩnh nói:
- Anh cho rằng em đi thật sao? Nằm mơ, nếu anh khi dễ Cầm Cầm, em sẽ lập tức dẫn cô ấy đi.
Khương Lợi Huy vốn muốn nổi giận nhưng không biết vì sao lại giận không nổi.
Nhiều năm nay y vẫn bận công việc, chiếu cố Cầm Cầm đã thành thói quen.
Thế nhưng mình chết rồi, Cầm Cầm làm sao bây giờ?
Trông cậy vào thân thích?
Không có khả năng, những người kia mình sớm đã nhìn thấu, nếu như giao phó cho bọn họ, gia sản không con, đến tương lai Cầm Cầm đều không cách nào tự làm chủ được.
Mặc dù Vũ Nguyệt là nữ, khiến mình cảm giác rất không được tự nhiên.
Nhưng Vũ Nguyệt rất quan tâm Khương Cầm Cầm, còn có ăn ý giữa hai người, làm Khương Lợi Huy đột nhiên cảm thấy, có cô ấy, Cầm Cầm chí ít sẽ sống rất vui vẻ. Không cần lo lắng những sự tình loạn thất bát tao.
Có lẽ tương lai sẽ có biến hóa, nhưng ai biết được, có lẽ sẽ tốt, có lẽ sẽ không có kết quả, nhưng thời điểm đó, Cầm Cầm đã lớn lên, có thể tự mình chiếu cố bản thân, cũng không cần đến mình lo lắng.
- Anh có thể cho phép em ở bên cạnh Cầm Cầm, nhưng anh hi vọng các em đừng làm ẩu.
Khương Lợi Huy nghiêm túc nói.
Vũ Nguyệt bĩu môi:
- Anh vợ à, hai nữ làm ẩu bằng cách nào, ngươi dạy em thử?
Khương Lợi Huy:
- . . .
Mẹ kiếp, biết ta là anh vợ mà còn nói chuyện như thế?
- Em có thể cam đoan sẽ đối xử tốt với Cầm Cầm không? Chí ít trước khi nó trưởng thành?
Khương Lợi Huy không để ý tới nhuệ khí của Vũ Nguyệt, y mở miệng hỏi.
Vũ Nguyệt biểu lộ nghiêm túc:
- Em có thể cam đoan, nhưng không phải trước khi cô ấy trưởng thành, mà là cả đời.
Khương Cầm Cầm cũng nhịn không được nữa, hai tay che miệng, lệ rơi hai hàng.
Khương Lợi Huy nhìn em gái một chút, lại nhìn Vũ Nguyệt một chút, đột nhiên cười.
Ding: Quỷ ngã chết Khương Lợi Huy, âm hồn chín ngày, nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng ba tháng đạo hạnh.
Cảm thụ được pháp lực bên trong đan phủ tăng trưởng, Trần Hạo lại nhìn bạch quang xuất hiện trên người Khương Lợi Huy, y đang chậm rãi bay lên.
- Cầm Cầm, hãy sống thật tốt, cố gắng chăm sóc bản thân.
Trước khi Khương Lợi Huy tán đi, y nhu hòa nói.
Khương Cầm Cầm và Vũ Nguyệt nhìn sợ ngây người.
Trần Hạo giải thích nói:
- Khương Lợi Huy là lo lắng cho em gái mình cho nên mới không có đi đầu thai, bây giờ Cầm Cầm đã có người chiếu cố, hơn nữa còn chiếu cô rất tốt, cho nên anh ta yên lòng tiến vào luân hồi.