Chương 201: Cố Sự Kỳ Quặc
Nghe Trần Hạo nói, Khương Cầm Cầm bịt miệng lại, nước mắt lần nữa chảy xuống.
Lần này, quả thật phải vĩnh biệt anh hai rồi.
Sắc mặt Vũ Nguyệt cũng hoà hoãn lại, ôm bả vai Khương Cầm Cầm, im lặng an ủi.
Trần Hạo nói:
- Kỳ thật cũng không cần khóc, chuyện này đối với anh trai em cũng là chuyện tốt, nhân đạo luân hồi, truyền thừa có thứ tự. Nếu như không có luân hồi, đó mới gọi là thê lương, hồn phi phách tán, vô tung vô ảnh.
Vũ Nguyệt nhìn về phía Trần Hạo, lạnh nhạt nói:
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
Trần Hạo:
- . . .
Tại sao lại nhắc tới tiền rồi? Ta có biểu đạt ý này sao?
Y, không đúng, nãy giờ bị chuyện hai anh em các người kéo theo, chuyện của ta hoàn toàn không có cơ hội nói, hiện tại Khương Lợi Huy đi luân hồi rồi, ta biết mở miệng nói như thế nào đây?
Lưu lại?
Nói nhảm, người ta là vợ chồng trẻ, dính nhau không rời, tự nhiên ta đến làm bóng đèn, muốn ăn đập à?
Chẳng lẽ chỉ có thể đi?
Trần Hạo thở dài trong lòng một tiếng:
- Tôi đến vì Khương Lợi Huy, không vì tiền, ừm, chuyện nơi đây đã xong, tôi cũng nên rời đi.
Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.
- Chờ một chút.
Vũ Nguyệt gọi Trần Hạo lại.
Bước chân Trần Hạo dừng lại.
Vũ Nguyệt tiếp tục nói:
- Đại sư, thiên hạ không có chuyện vô duyên vô cớ, cũng không có không làm mà hưởng. Anh đã giúp Cầm Cầm, vậy nhất định phải có thù lao, đây là lẽ thường, xin nói ra một con số.
Trần Hạo im lặng.
Tiểu nha đầu này tuổi còn trẻ nhưng lại hiểu rất sâu, ngươi đây là không muốn thiếu ân tình chứ gì.
Nhìn Vũ Nguyệt, Trần Hạo cũng không muốn nhiều lời, nói thẳng:
- Lúc đầu cũng không phải đại sự gì, nếu em muốn trả thù lao, cũng được, anh cần ở lại Đông Dương mấy ngàu, em giúp anh tìm một chỗ an tĩnh là được.
Vũ Nguyệt nhíu mày:
- Đã không phải đại sự gì, vậy muốn một căn nhà không phải hơi quá rồi sao?
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ trẻ, là cô không hiểu tiếng người, hay là não quá lớn, ta nói chỉ ở mấy ngày, có muốn đòi nhà đâu? Nói chuyện với cô thật tốn sức.
Trần Hạo buồn cười nói:
- Tôi chỉ muốn ở mấy ngày mà thôi, không phải muốn nhà, em có tìm được không?
Vũ Nguyệt nhìn thật sâu Trần Hạo một lát, đột nhiên nói với Khương Cầm Cầm:
- Cầm Cầm, thu thập quần áo, theo tớ đi.
- A?
Khương Cầm Cầm sửng sốt.
Vũ Nguyệt liếc qua Trần Hạo, cười nói:
- Chắc hẳn đại sư giúp anh vợ chính là muốn ở tại nơi này đi, đanh vợ dẫn anh đến, nói rõ hắn đã đáp ứng, đã như vậy, em sẽ để đại sư ở lại đây mấy ngày, đại sư thấy thế nào?
Trần Hạo:
- . . .
Yêu nghiệt a!
Đây là khuê nữ nhà ai, lúc này mới bao nhiêu tuổi, trí thông minh này cơ bản không thua kém bất kỳ người lớn nào!
- Đương nhiên có thể, nhiều nhất ba ngày, ba ngày sau em có thể quay về.
Trần Hạo mỉm cười trả lời.
Khương Cầm Cầm giờ mới hiểu được, chần chờ một chút rồi nhu thuận đi tới gian phòng của mình, thu thập quần áo.
Trần Hạo nhìn Hướng Vũ nguyệt, ánh mắt giật giật, hỏi:
- Vũ Nguyệt tiểu thư, không biết lời nói bảy ngày phải đi đầu thai là từ trong miệng vị đại sư nào biết được?
Vũ Nguyệt sững sờ, hỏi:
- Là Hồng đại sư Thiện Ngôn Đường, chẳng lẽ lời này không đún?
Trần Hạo quỷ dị cười một tiếng:
- Không nói đến có sai hay không, Vũ Nguyệt tiểu thư, gần đây có có phải đã gặp quái sự gì rồi hay không?
Vũ Nguyệt nheo mắt lại:
- Đại sư nhìn ra cái gì rồi?
Trần Hạo nói:
- Rất rõ ràng nha, trên người tiểu thư có âm khí quấn quanh, ban đêm chắc ngủ không an ổn nhỉ.
Vũ Nguyệt im lặng. Tựa hồ đang châm chước cân nhắc cái gì.
Một lát sau, Vũ Nguyệt nói:
- Không biết đại sư có thể chỉ dạy một chút không?
Trần Hạo nói:
- Cũng không có gì chỉ dạy cả, anh chỉ nhắc một câu thôi, âm khí trên thân tiểu thư cũng không phải là nhằm vào em, em chỉ là bị liên luỵ thôi, muốn an ổn sinh hoạt, tốt nhất là cách người mệnh tận xa một chút.
- Mệnh tận? Nghiêm trọng như vậy sao? Hồng đại sư nói chỉ là gặp tà, không có vấn đề gì lớn mà.
Vũ Nguyệt sợ hãi. Hiển nhiên Trần Hạo đã dọa cô một cú không nhỏ.
Trần Hạo cười cười không nói.
Vũ Nguyệt lần này không bình tĩnh, nhìn Trần Hạo nói:
- Đại sư, em đã thấy bản lĩnh của anh, lời anh nói em cũng tin. Không biết đại sư có thể giúp anh họ em một chút hay không? Giá tiền có thể thương lượng.
Trần Hạo thú vị hỏi:
- Em nói trước đi, nói thử tình huống của anh họ em như thế nào.
Vũ Nguyệt nói sự tình một lần.
Anh họ Dương Hòa Húc của Vũ Nguyệt là một nhân sĩ ba mươi tuổi đã kết hôn, không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, mà làm người cũng khiêm tốn, cẩn thận, hiền lành, có thể nói chính là một người đàn ông tốt có tiền lại ôn hòa, được rất nhiều cô gái thích.
Bất quá Dương Hòa Húc lại là một kẻ si tình, thời điểm đi học thích một cô gái, sau khi tốt nghiệp liền lựa chọn kết hôn, hai người ân ân ái ái sống rất hạnh phúc.
Đáng tiếc cũng không biết là ai có vấn đề, kết hôn mấy năm, hai người không có con cái.
Dù như thế, hai người vẫn ân ái như xưa, chưa từng oán giận nhau.
Một năm trước, Dương Hòa Húc dẫn vợ ra ngoài chơi, leo núi ngắm cảnh, lại gặp phải tai vạ bất ngờ, hai người từ vách núi rơi xuống, người vợ chết tại chỗ mà Dương Hòa Húc may mắn được cỏ cây đỡ, sống sót sau tai nạn.
Thảm kịch này làm thân bằng hảo hữu tiếc hận. Dương Hòa Húc cũng bởi vậy mà trầm mặt, im lặng suốt mấy tháng, sau này mới trở lại bình thường.
Một tháng trước, Dương Hòa Húc lần nữa gặp tình yêu, đồng thời rất nhanh đã có con.
Việc này làm thân bằng hảo hữu vui vẻ, cảm thấy đây là ông trời đền bù, là người tốt có hảo báo.
Thế nhưng khi Dương Hòa Húc chuẩn bị thành hôn thì phát sinh quái sự.
Y bị một nữ quỷ quấn lên, quấy đến sinh hoạt không yên, khổ không thể tả, nhờ Hồng đại sư Thiện Ngôn Đường ở thành phố Đông Dương giúp đỡ, biết được đây là trúng tà, làm pháp sự mấy ngày quả nhiên nữ quỷ không đến quấy rầy nữa, Dương Hòa Húc cũng thành công chuẩn bị hôn lễ.
Thế nhưng ngay buổi tối đêm tân hôn, quái sự lại xuất hiện, Vũ Nguyệt đúng lúc có mặt ở nơi đó, chính mắt cô nhìn thấy một trận gió kỳ quái phá hủy hôn lễ. Thậm chí người ở đó đều có thể nghe thấy một loại tiếng cười thê lương điên cuồng.
Lúc ấy mọi người đều bị dọa, hôn lễ đương nhiên thể cử hành được.
Về sau các lời đồn kỳ quái liền xuất hiện, tỉ như nói người vợ thứ nhất của Dương Hòa Húc dù chết cũng không nguyện ý có người chia sẻ chồng mình, cho nên vì yêu sinh hận.
Cũng có người nói, là có cô gái thầm mến Dương Hòa Húc, kết quả Dương Hòa Húc lại muốn kết hôn, vì yêu sinh hận, sau khi chết bay đến đây ngăn cản.
Tóm lại, bởi vì trận quái sự này, Vũ Nguyệt cũng bị cha mẹ cảnh cáo, không cho phép đi tìm Dương Hòa Húc.
Những ngày này cô từ trong miệng bạn bè biết được, Dương Hòa Húc lại đi mời đại sư lợi hại hơn tới hỗ trợ, chỉ là trước mắt vẫn không có kết quả.
Bây giờ nhìn thấy Trần Hạo, Vũ Nguyệt cảm thấy đại sư này có bản lĩnh thật sự, có lẽ có thể giúp đỡ.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Vũ Nguyệt, Trần Hạo suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Việc này có chút cổ quái, anh họ của em cũng quá tốt rồi, ngay cả anh cũng hoài nghi anh ta là người đàn ông tốt nhất thế giới luôn ấy.
Vũ Nguyệt nói:
- Em cũng không tin trên thế giới có người đàn ông tốt như vậy, nhưng ba mươi năm nay anh họ vẫn như thế, dù là thân nhân hay là bằng hữu, thậm chí người xa lạ, anh ta chưa bao giờ hiện ra một mặt không tốt. Cho nên, em tin anh ta hẳn là người tốt.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Người tốt sẽ bị ác quỷ dây dưa sao?
Vũ Nguyệt:
- . . .