Chương 202: Quỷ Vực
- Sự tình biểu huynh em, anh bất lực, tốt nhất cứ để anh ta đi mời cao nhân khác đi.
Trần Hạo quả quyết cự tuyệt Vũ Nguyệt.
Anh họ trong miệng Vũ Nguyệt quá tốt rồi, tốt đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút không chân thực.
Dù sao một người có thất tình lục dục, không thể tránh né, cho dù hòa thượng thanh tâm quả dục cũng có lúc Kim Cương Nộ Mục mà.
Mà người này từ nhỏ đã biểu hiện kinh người như thế, quả thực chính là thiên chi kiêu tử trời sinh.
Hơn nữa cái chết của người vợ quá kỳ quặc, leo núi ngắm cảnh vậy mà bị té chết, vấn đề là người kia bị mắc vào một nhánh cây nên còn sống, đây giống như đang đóng phim kiếm hiệp à?
Đối với sự tình như thế, Trần Hạo cảm thấy khẳng định có vấn đề, cho nên hắn không nguyện ý tham gia.
Vũ Nguyệt muốn nói lại dừng, nhìn biểu lộ hờ hững của Trần Hạo, cuối cùng trầm mặc lại.
Không bao lâu, Khương Cầm Cầm mang theo rương nhỏ đi ra, đem chìa khoá phòng ở giao cho Trần Hạo. Vũ Nguyệt cái gì cũng không nói, kéo Khương Cầm Cầm liền rời đi.
Hai người vừa đi, trong phòng liền chỉ còn lại Trần Hạo và hai con vật.
Trần Hạo bật cười lớn, cũng không nóng nảy vào ở.
Hiện tại là ban đêm tốt, là thời điểm tốt để mở hàng làm nhiệm vụ đó.
Không bao lâu, Trần Hạo khóa chặt cửa, lái xe rời đi.
Một đường không do dự, thẳng đến một nơi lúc trước đã quan sát kỹ.
Đây là khu nhà cũ bị vứt bỏ ở Đông Dương, lúc trước Trần Hạo phát hiện nhà lầu này tựa hồ như từng bị lửa thiêu, mặt tường đen nhánh, cỏ dại rậm rạp, hiển nhiên bị bỏ hoang đã lâu.
Mà bên trong nhà lầu tính ra có hàng trăm âm hồn, cứ như một cái ổ quỷ.
Chờ Trần Hạo đến, hắn rõ ràng nhìn thấy bên trong nhà lầu xuất hiện từng quỷ ảnh, có nam có nữ, có già có trẻ, nói đùa đùa náo, nhìn còn rất náo nhiệt.
Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Nhiều quỷ như vậy đương nhiên cũng không hoàn toàn là quỷ tốt, trong đó cũng có ác quỷ, lệ quỷ.
Chỉ là những quỷ hồn này tựa hồ cũng bình an vô sự, làm cho Trần Hạo mở rộng tầm mắt.
Có ý tứ.
Trần Hạo hứng thú dừng xe lại, sau đó ôm gà trống mang theo mèo mun tới gần nhà lầu bị bỏ hoang kia.
Nói đến hai con vật, tựa hồ bọn chúng thương nghị xong, một ngày ôm một con, hôm nay vừa vặn đến phiên gà trống, đây là Trần Hạo ngẫu nhiên phát hiện, đối với phân phối này có chút dở khóc dở cười.
Khi Trần Hạo bước chân vào bậc thang nhà lầu, một cỗ cảm giác khác thường quấn quanh trên người Trần Hạo.
Sắc mặt Trần Hạo động một tý, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc. Sau đó hé miệng cười một tiếng, đi thẳng vào.
Vừa muốn lên lầu hai, đột nhiên bậc thang xuất hiện một tráng hán ác quỷ, ánh mắt âm lạnh nhìn Trần Hạo.
- Người tu hành! Nơi này không chào đón cậu.
Ngữ khí tráng hán lạnh lẽo cứng rắn, bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm.
Trần Hạo mỉm cười:
- Mặc dù anh ở nơi này, bất quá chủ nhân nơi này cũng không có cự tuyệt tôi, anh tựa hồ cũng không có tư cách đuổi tôi đi.
Sắc mặt tráng hán trầm xuống, cũng không có nhường đường, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, giương tay phải lên.
Ầm!
Chưởng Tâm Lôi ngưng tụ, ở giữa năm ngón tay có điện quang lưu động.
Thấy thế, đại hán rốt cục sắc biến, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước.
- Chân nhân chớ giận, chân nhân chớ giận, Khuê Tử chỉ là vô tâm mà thôi, cũng không có ý đắc tội, xin chân nhân đại nhân bỏ qua tiểu quỷ.
Nhìn Trần Hạo hiện ra thần thông, một thanh âm vội vàng truyền đến, sau đó một lão đầu vóc dáng thấp bé, mặt mũi đầy râu trắng xuất hiện.
Trần Hạo nhìn về phía lão đầu, cười híp mắt nói:
- Vừa rồi tôi đi vào, chính là ông thử thăm dò tôi phải không.
Lão đầu râu bạc cười khan nói:
- Chân nhân đột nhiên đến thăm, tiểu lão khủng hoảng, có chút bất đắc dĩ, chân nhân chớ có tức giận.
Trần Hạo thu hồi thần thông Chưởng Tâm Lôi, lạnh nhạt nói:
- Ta thật cũng không tức giận, bất quá hành đạo thiên hạ, đi ngang qua nơi đây, không nghĩ tới gặp được một quỷ vật có cơ duyên, thế mà đạt được Phù Chiếu, sáng lập Quỷ Vực. Không biết lão gia tử có thể giải thích cho ta một chút được không, ngài tụ tập nhiều quỷ hồn như vậy là muốn làm gì?
Đối với Trần Hạo liếc cái liền thấy lai lịch của mình, lão đầu râu bạc cũng không sợ hãi, giải thích nói:
- Chân nhân nói đùa, Phù Chiếu là bảo vật Đạo môn, ta chỉ là tiểu quỷ, có tài đức gì có thể đạt được. Tiểu quỷ năm đó chỉ là hầu phụng miếu Thổ Địa, sau khi chết dưới tượng Thổ Địa tìm được một viên phù chiếu tàn tạ, may mắn đạt được một chút thổ địa chi năng. Về sau miếu Thổ Địa bị phá dỡ, xây nhà mới, không nghĩ tới lại bị ác nhân phóng hỏa đốt cháy, hại chết không ít người. Tiểu lão nhân không thể làm gì với người sống, nhưng cũng không thể để cho người chết họa loạn nhân gian, cho nên liền lấy phù chiếu khai sáng Quỷ Vực, trấn an vong linh vô tội. Về sau cũng có không ít quỷ vật muốn được che chở nên mới tụ tập về đây, nếu như chân nhân không tin, vậy ngài có thể xem thử.
Trần Hạo cười nói:
- Lão gia tử trên thân âm đức thâm hậu, tôi tin lời ngài nói. Chỉ bất quá Quỷ Vực cũng không kiện toàn, không có công năng hộ linh, suy nghĩ của lão gia tử cuối cùng chỉ có thể trị phần ngọn, không cách nào kéo dài vong linh tồn tại, làm như vậy tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì?
Lão đầu râu bạc cười khổ nói:
- Ta chỉ có thể làm được như thế, dù sao quỷ khổ không nơi nương tựa, phiêu linh tứ phương, thật là quá mức thê lương.
Trần Hạo giả bộ suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Thôi được, đã có duyên, tôi cũng không đành lòng thấy các người lẻ loi hiu quạnh. Như vậy đi, lão gia tử có thể triệu tập chúng quỷ, tôi có thể nhìn thử xem có thể trợ giúp hay không, nếu như có thể, tôi liền trợ giúp bọn họ đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người, cũng tốt hơn ở nơi này chờ hồn phi phách tán.
Lão đầu râu bạc kinh hỉ nói:
- Chân nhân nguyện ý trợ giúp chúng tôi?
Trần Hạo cười nói:
- Lão gia tử khách khí, chân nhân tôi không dám nhận, chỉ là học sau tiến cuối thôi, bất quá sở học của tôi có độ linh chi pháp, giúp các người cũng là giúp tôi tu hành.
- Quá tốt rồi, Khuê tử, cậu nhanh triệu tập mọi người tới.
Lão đầu râu bạc nói với đại hán.
Đại hán chần chờ một chút, nhưng vẫn quay người rời đi.
Sau đó lão đầu râu bạc nhìn Trần Hạo nói:
- Chân nhân, xin mời đi theo tôi.
Trần Hạo mỉm cười, đi theo lão đầu râu bạc, vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã trao đổi tính danh cùng lai lịch.
Thời điểm này, một người một quỷ liền tới một căn phòng lầu ba.
Chỉ thấy lão đầu râu bạc vung tay lên, gian phòng lập tức trở nên sáng sủa, đồ dùng trong nhà đầy đủ, phong cách cổ phác.
Trần Hạo âm thầm sợ hãi thán phục.
Đây chính là công năng của Phù Chiếu sao?
Phù chiếu phong thần, mặc dù chỉ là một loại thần linh hộ pháp, nhưng cũng có thần thông, huyền diệu khó lường.
Đáng tiếc, tu vi mình không đủ, cũng không gặp được loại quỷ có thể kích phát nhiệm vụ ban thưởng Linh Phù, ngay cả phương pháp luyện chế cũng không có.
Không bao lâu, từng quỷ vật liền đi tới trong phòng, rất nhanh đã tụ tập thành một mảng lớn.
Những quỷ vật này có già có trẻ, có nam có nữ, có âm hồn có ác quỷ, còn có lệ quỷ tà khí bức người.
Bất quá trước mặt lão đầu râu bạc, tất cả quỷ vật đều thành thành thật thật, chỉ là hiếu kì dò xét Trần Hạo, dáng vẻ mơ hồ còn có chút e ngại.
Lão đầu râu bạc nhìn thấy bầy quỷ tụ hợp, hắng giọng một cái, mở miệng nói:
- Khuê tử chắc đã nói nguyên nhân cho mấy ngươi, nói đến, lão già tôi mở Quỷ Vực, che chở mọi người cũng không ít năm. Nhưng lão đầu tử năng lực có hạn, mấy năm này có rất nhiều người hồn phi phách tán, lão đầu tử chỉ có thể nhìn, lại bất lực. Trong lòng rất khổ sở, bất quá hôm nay chúng ta gặp được người tốt, Trần đại sư là cao nhân Đạo môn, nguyện ý trợ giúp các ngươi đầu thai, nếu có ai nguyện ý thì có thể bước ra.