Chương 208: Thu Hoạch Và Cố Nhân
Tiểu nữ quỷ bẩn thỉu, nhưng giờ phút này nghe được lời cô bé nói, nhìn thấy nụ cười cô bé, mặc kệ là Trần Hạo hay là đám quỷ đều cảm nhận được một loại cảm giác thánh khiết từ trên thân tiểu nữ quỷ.
Đây là thân tình thuần nhất, giống như một cỗ gió mát gột rửa tâm linh Trần Hạo và đám quỷ.
Nhìn tiểu nữ quỷ, Trần Hạo chân thành nói:
- Được, vậy em hãy ở lại chăm sóc em trai đi, chờ sau khi em trai em lớn, nếu như muốn vào luân hồi, anh sẽ giúp em.
Tiểu nữ quỷ dùng sức gật đầu, cười híp mắt lại:
- Cảm ơn đại sư ca ca.
Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía đám quỷ, đang muốn mở miệng nói cái gì, đột nhiên một đạo âm phong từ đằng xa bay tới, đến trước mặt Trần Hạo cùng đám quỷ, hóa thành một đạo thân ảnh áo đỏ, chính là Dương Hồng.
Giờ phút này sát khí trên thân Dương Hồng bức người, hung lệ đáng sợ.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ trái trứng, tình huống gì đây? Ngươi đã làm chuyện gì thế?
Đám quỷ hai mặt nhìn nhau.
Dương Hồng ngược lại bình tĩnh, mở miệng nói:
- Đại sư tiếp tục giúp chúng tôi hoàn thành đi nguyện đi, Phi ca tôi đã xử lý xong.
Trần Hạo:
- . . .
Đám quỷ:
- . . .
- Khụ khụ, cô quá xúc động rồi.
Trần Hạo gượng cười nói.
Dương Hồng liếc qua Trần Hạo:
- Tôi chỉ giết một người, đại sư ngài giết đến năm người.
Trần Hạo:
- . . .
- Chúng ta không giống, tôi là người tu hành, luyện đạo trường sinh, không sợ nhân quả, lại giết ác chứng đạo, không thẹn với lương tâm. Nhưng cô hóa thân lệ quỷ, đã khó được thiện quả, bây giờ lại giết người, góp nhặt hung lệ sát khí sẽ chỉ làm mình càng nặng nghiệp hơn mà thôi, cho dù tôi tôi giúp cô giải tâm kết, đầu thai chuyển thế, Lục Đạo Luân Hồi, cô cũng không nhất định có thể làm người.
Trần Hạo nói nghiêm túc.
Dương Hồng cười, nguyên bản khuôn mặt đẹp đẽ, cười lên lại làm người ta sợ hãi:
- Hảo ý của đại sư, tôi xin tâm lĩnh. Đã đầu thai không có hảo báo, vậy tôi liền không đầu thai, làm quỷ cũng không tồi, chí ít tâm bất bình, liền có thể giết.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ ơi, ngươi xác định trước đó là bị người vứt bỏ, nhảy lầu mà chết à? Hình như ngươi hơi quá hung ác rồi!
Bất quá Trần Hạo cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Dù sao Dương Hồng làm chủ cho bọn nhỏ, điểm xuất phát là tốt, muốn nói cũng là lấy ác chế ác.
Cũng được, kẻ cầm đầu vừa chết, việc này xem như chấm hết, cũng không cần mình đi thêm một chuyến.
Sau đó Trần Hạo nhìn về phía một âm hồn lão bá, cười ha hả hỏi:
- Kế tiếp chính là người, đại gia, di nguyện của người là gì?
Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.
Đã là buổi trưa, nhà Khương Cầm Cầm.
Trần Hạo ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, duỗi cái lưng mệt mỏi.
Mặc dù tinh thần đầu không tồi, nhưng thân thể thật có chút rã rời.
Dù sao tối hôm qua bận rộn đến ba bốn giờ sáng.
Một làn sóng lớn nhiệm vụ kích phát, mặc dù có một phần nhỏ căn bản không có cách nào hoàn thành hoặc là độ khó có chút cao, mình khó hỗ trợ được. Bất quá một đêm thu hoạch cũng lớn, Trần Hạo làm mười cái nhiệm vụ, đạt được hơn một năm đạo hạnh cùng một cái thần thông Hô Phong, một cái Ngưng Hỏa Pháp.
Thần thông Hô Phong không nói đến, đây là thần thông không trọn vẹn, còn thiếu một cái thần thông Hoán Vũ, tổ hợp lại chính là đại thần thông Hô Phong Hoán Vũ, tu luyện tới đỉnh cấp cũng là một môn thần thông lợi hại. Nhưng muốn hô Cửu Thiên Cương Phong, gọi Thiên Hà Nhược Thủy, đạo hạnh kém một chút liền trực tiếp làm người gọi thịt nát xương tan, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Mà bây giờ chỉ có nửa bên thần thông Hô Phong, lấy tu vi đạo hạnh Trần Hạo cũng chỉ có thể nhìn, thổi một cơn gió mát, hoàn toàn không đáng mong chờ.
Ngược lại Ngưng Hỏa Pháp làm nhãn tình Trần Hạo sáng lên.
Phương pháp này hoàn toàn khác với cái pháp thuật nhóm lửa lúc trước.
Tụ Hỏa Thuật là lấy pháp lực ngưng tụ hỏa khí trong hư không, hóa thành hỏa diễm, thuộc về một loại tiểu pháp thuật, không có uy năng gì đặc biệt, trừ phi là hạng người đạo hạnh cao thâm, rèn luyện tinh hoa hỏa khí mới có thể có lực phá hoại lớn.
Mà Ngưng Hỏa Pháp cũng không phải là ngưng tụ hỏa khí hư không, mà là ngưng tụ hỏa khí tự thân.
Thân người có Tam Hỏa bên ngoài, cũng có Tam Hỏa bên trong.
Tam Hỏa bên ngoài gọi là Tam Dương Hỏa, là đỉnh đầu và ở hai bên bả vai, truyền thuyết dân gian nói nếu như dương hỏa ở vai tắt, hai mắt liền có thể thấy được cõi âm
Tam Hỏa bên trong thì gọi là Tam Vị Hỏa, tục xưng Tam Vị Chân Hỏa. Đạo gia nói, tâm người chính là Quân Hỏa, tên thượng muội. Thận chính là Tinh Hỏa, tên trung muội. Bàng quang, cũng là khí hải dưới rốn là Dân Hỏa, tên hạ muội. Đây chính là Tam Vị Chân Hỏa (Tam Muội Chân Hỏa).
Trong Đạo gia, Tam Vị Chân Hỏa là đại thần thông rất nổi danh, chư điển tịch, thậm chí tiểu thuyết gia đều liệt vào hàng thượng đẳng.
Trần Hạo lấy được Ngưng Hỏa Pháp, chính là cơ sở Tam Muội Chân Hỏa, có thể ngưng tụ hỏa khí tự thân, đạt tới tiêu chuẩn tu luyện Tam Muội Chân Hỏa.
Đương nhiên, cơ sở chỉ là cơ sở, phần tuy luyện tiếp theo của Tam Muội Chân Hỏa không có truyền thừa, hiển nhiên đại thần thông thế này hệ thống đại lão cũng không dể dàng đưa ra.
Bất quá Trần Hạo cũng đã thỏa mãn, chí ít có cơ sở, về sau cũng có thứ đề chờ mong, trước mắt hảo hảo tu hành, chờ đại thần thông Tam Muội Chân Hỏa chân chính truyền thừa xuống, lúc đó liền có thể một đường tiến lên, thành tựu đại đạo.
Mà làm cho Trần Hạo hài lòng nhất là tiến bộ đạo hạnh pháp lực.
Một đêm kiếm hơn một năm đạo hạnh, chuyện này nếu để cho tu sĩ Đạo môn khác biết thì không biết sẽ thế nào, sẽ hận trời bất công, hay là hậm hực tức chết.
Cảm thụ được pháp lực chậm rãi đến gần mốc ba mươi năm đạo hạnh, trong lòng Trần Hạo liền đắc ý.
Lấy tu vi của mình, trong Đạo môn bây giờ tối thiểu cũng coi là nhân tài mới nổi đi! Quả nhiên sau lưng có hệ thống đại lão còn mạnh hơn so với những môn phái có nội tình thâm hậu!
Từ trên ghế sa lon, động tác Trần Hạo kinh động đến mèo mun cùng gà ngốc.
Hai con vật cũng mở mắt, mèo mun nhảy vọt một cái, nhảy vào trong ngực Trần Hạo, sau đó bày một cái tư thế thoải mái, ngủ tiếp.
Gà ngốc có chút ghen tị, bất quá hôm nay đến phiên mèo mun được ôm, nó chỉ có thể nhìn.
Trần Hạo rửa mặt đơn giản, lại cho hai con vật hai con độc hạt, chờ chúng nó ăn uống no đủ, lúc này mới ôm mèo mun, mang theo gà ngốc đi xuống lầu.
Lái xe rời đi, Trần Hạo chuẩn bị mua một chút vật dụng riêng tư.
Dù sao cũng là nhà người khác cho mình ở nhờ, cũng không thể làm loạn, chí ít chăn giường mình phải chuẩn bị cái mới. Đây là lễ phép, cũng là tránh hiềm nghi.
Mặt khác cũng phải đi mua cho những đứa trẻ gặp nạn kia một chút quần áo, đồ ăn.
Trước mắt không có rời khỏi Đông Dương, nếu có thể giúp, Trần Hạo muốn giúp bọn nhỏ một tay.
Ở Đông Dương đi dạo một phen, không đến một giờ Trần Hạo liền mua sắm xong đồ vật mình muốn.
Đang định đi nhà lầu bị vứt bỏ thăm hỏi bọn nhỏ, đột nhiên Trần Hạo kinh ngạc nhìn về phía một cỗ xe sang trọng trên đường.
Chiếc xe sang trọng lao vụt, bất quá bây giờ Trần Hạo cũng không phải là Trần Hạo trước kia, hắn không có chút ghen tị nào.
Chỉ là hắn kinh ngạc, trên chiếc xe sang trọng kia có một cỗ khí tức pháp lực quen thuộc.
Cẩn thận hồi tưởng một chút, Trần Hạo đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Mẹ kiếp, đây không phải là Long đại sư ư!
Ai da, Long đại sư làm sao tới Đông Dương rồi, ông ta cũng không phải dân vùng này mà?
Trong lòng ngạc nhiên, Trần Hạo vội vàng chuyển hướng xe, nhanh chóng chạy theo chiếc xe sang trọng kia.
Bám theo một đoạn, hơn mười phút sau, Trần Hạo phát hiện chiếc xe sang trọng chạy vào trong một căn biệt thự sang trọng.