Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 207: Giết Triệt Để

Chương 207: Giết Triệt Để

Thân thể từ tường rơi xuống, gã đàn ông mở to hai mắt nhìn, miệng lần nữa thổ huyết, thân thể co giật mấy lần, sau đó liền không còn thở nữa.
Một hơi làm thịt năm tên súc sinh, Trần Hạo cảm thấy nộ khí trong tâm đột nhiên tán đi hơn phân nửa, toàn bộ thể xác tinh thần đều trở nên thư thản hơn rất nhiều.
Bất quá nhìn năm thi thể, Trần Hạo nhếch miệng cười. Chết cũng không phải giải thoát.
Cặn bã, hẳn là cái gì cũng không cần lưu lại, đầu thai chuyển thế cũng là hi vọng xa vời.
- Tiểu Hắc!
Trần Hạo nhìn về phía mèo mun, hô một tiếng.
Mèo mun hiểu ý, nhìn năm cái thi thể, mở miệng.
Oa ô ~
Há miệng, miệng mèo mun phát ra một cỗ hấp lực.
Cái hấp lực này rất quỷ dị, ngay cả một hạt bụi trên mặt đất đều không bị kinh động, nhưng năm bộ thi thể lại có năm đạo hư ảnh bị trực tiếp lôi kéo ra.
Tựa hồ dự cảm được chuyện kinh khủng gì.
Năm đạo hư ảnh hoảng sợ giãy dụa.
Thời điểm mèo mun tưởng có quà vặt để ăn thì Trần Hạo lại động.
Lật tay một cái, kiếm gỗ đào trống rỗng xuất hiện, Thiên Cương Bộ di chuyển, thân ảnh như thiểm điện.
Xoát xoát vù vù!
Kiếm gỗ đào mang theo từng đạo hồng quang, chém rách mỗi một cái hư ảnh, hồn thể sụp đổ, tan thành mây khói.
Mèo mun:
- . . .
Trần Hạo trở tay thu hồi kiếm gỗ đào, lạnh nhạt nói:
- Tiểu Hắc, mấy người cặn bã này có độc, ta sợ ngươi ăn tiêu chảy, diệt sạch sẽ vẫn hơn.
Mèo mun im lặng liếc qua Trần Hạo.
Chỉ cần là hồn phách, độc gì ta đều có thể tiêu hóa được.
Bất quá mèo mun nhạy bén cảm giác Trần Hạo thống hận mấy gia hỏa này, cho nên nó cũng không có nũng nịu buồn bực.
Cũng chỉ là mấy món điểm mà tâm thôi, không ăn, không ăn nha.
Người chết, hồn tản, thi thể bị Trần Hạo trực tiếp thu nhập vào trong Tụ Lý Càn Khôn, chuẩn bị sau này tìm núi rừng không người vứt xác sơn thôn, có lẽ sẽ có động vật hoang dã sẽ cảm thấy hứng thú.
Bất quá lúc này nhìn một đám hài tử trợn mắt hốc mồm, Trần Hạo mới kịp phản ứng, chỉ lo thống khoái nhất thời, lại không để ý đến những hài tử này.
Cũng không biết, mình hung tàn có hù bọn nó hay không.
Trần Hạo đang muốn mở miệng, cô bé mười bốn mười lăm tuổi cụt một tay đột nhiên quỳ rạp xuống đất, một bên dập đầu một bên khóc thút thít nói:
- Tạ ơn đại hiệp, tạ ơn đại hiệp.
Trần Hạo:
- . . .
Đại hiệp? Chuyện gì đây, ca không phải đang đón phim kiếm hiệp đâu!
Bất quá Trần Hạo ngoài ý muốn phát hiện, bọn nhỏ không có kinh sợ, không có sợ hãi, ngược lại mắt tràn đầy hưng phấn cùng khoái ý.
Hiển nhiên, gặp nhiều cực khổ và tra tấn như vậy, tận mắt nhìn những người xấu này bị giết, tâm bọn nó cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hả hận.
Trần Hạo thở dài một tiếng, đi qua đỡ cô bé lên:
- Thật xin lỗi, là anh tới chậm.
Cô bé cụt một tay lệ rơi đầy mặt, nức nở nói:
- Không muộn, không có muộn chút nào, chỉ cần nhìn những hỗn trướng này chết, chúng em đã thỏa mãn.
Nói xong, cô bé đột nhiên kịp phản ứng, tiếp tục nói:
- Đại hiệp yên tâm, chúng em sẽ không sẽ không để lộ danh tính của anh ra ngoài đâu, chúng em sẽ nói những người xấu này. . .
Lời còn chưa dứt, cô bé liền nghẹn lời.
Thi thể của đám người xấu đã bị Trần Hạo thu lại.
Thủ đoạn tiêu thất hư không như thế, cô bé chưa từng nghe thấy qua.
Nhìn cô bé kinh ngạc, Trần Hạo cười nói:
- Không cần các em chịu trách nhiệm gì, ai cũng không cần, các em cũng yên tâm, người xấu chết cũng đã chết, sẽ không ai biết đến, cũng sẽ không có người cầu công lý giúp bọn chúng. À, đúng rồi, các em chờ một chút, anh sẽ dẫn một vài người tới, có một người, có lẽ các em sẽ biết.
Nói xong Trần Hạo ra khỏi phòng.
Mở cửa sắt xong, Trần Hạo đi vào trước mặt đá Thái Sơn, nhìn một lát, thở dài, trực tiếp đem thu Thái Sơn Thạch vào. Sau đó vẫy vẫy tay đối với đám quỷ một mực quan sát.
Đám quỷ thấy vậy, lúc này mới tới.
- A..., thứ đáng sợ kia không thấy đâu nữa?
Tiểu nữ quỷ kinh hỉ nói.
Trần Hạo cười nói:
- Đồ vật bị anh thu rồi, à, những người xấu kia cũng bị anh giết, hiện tại chúng ta đi vào, trước hết để cho Kỳ Kỳ xem thử em trai của mình còn ở đó hay không.
Tiểu nữ quỷ đại hỉ, vội vàng một bước chạy đi vào.
Không bao lâu, Trần Hạo cùng đám quỷ đi tới gian phòng, thời điểm này, Trần Hạo nhìn thấy Viên Kỳ Kỳ khóc lóc chạy tới bên cạnh một cậu bé bị gãy chân, đương nhiên, âm dương xa cách, không cách nào chạm vào được.
Trần Hạo trực tiếp mở linh nhãn cho bọn nhỏ, để bọn nhỏ thấy được đám quỷ.
Quả nhiên, cậu bé bị gãy chân mà Viên Kỳ Kỳ muốn ôm, khóc hô tỷ tỷ, chỉ là hai người căn bản không đụng được, chỉ có thể thút thít.
Một màn này làm đám quỷ chua xót xa, cho dù là ác quỷ lệ quỷ cũng dời ánh mắt, không đành lòng nhìn nhiều.
Tâm Trần Hạo trầm xuống, nói với đám quỷ:
- Không biết các vị có biện pháp tốt nào để dàn xếp cho những đứa trẻ này không?
- Đại sư yên tâm đi, hài tử giao cho chúng tôi, trở về nói cùng Đường lão gia tử một chút, lưu ở Quỷ Vực sinh hoạt, mặc dù bên kia không thích hợp cho người sống ở lại, nhưng chú ý một chút thì nuôi bọn nó lớn cũng không thành vấn đề.
Ác quỷ tráng hán mở miệng nói ra.
Trần Hạo chần chờ một chút, hỏi:
- Không thể liên lạc với cha mẹ tụi nó ư?
Ác quỷ tráng hán cười:
- Đại sư, ngài là người tu hành, khả năng không biết, trẻ con lớn như thế này đã không còn nhớ cha mẹ mình là ai, nhà mình ở đâu, hơn nữa có một số bị lừa bán từ vùng núi xuống, mà những đứa bé bị tàn phế, chưa nói đến có thể tìm được người nhà hay không, nếu như không tìm được thì ngoại trừ một số cô nhi viện ra thì còn có nơi nào nhận bọn nó? Sống trong cô nhi viện còn không bằng để Đường lão gia tử trông coi.
Trần Hạo im lặng.
Có quang có ám, đây mới là xã hội chân thực.
Một đám tàn tật, thậm chí tâm linh chịu tổn thương to lớn, thật không cách nào tiếp nhận thêm cực khổ nữa, nếu không không chết yểu cũng sẽ thay đổi tư duy, đi theo hướng cực đoan.
Tuy Quỷ Vực không phải nơi dành cho người sống, nhưng Đường lão gia tử có được Phù Chiếu không trọn vẹn, âm đức thâm hậu, chiếu cố cho bọn nó có lẽ sẽ tốt hơn.
- Vậy thì tốt, cứ an bài như vậy, chúng ta đi trước, mấy tên cặn bã này chỉ là thủ hạ, còn có một kẻ cầm đầu cần tôi đi xử lý.
Trần Hạo vừa cười vừa nói.
Từ viện tử rời đi, Trần Hạo để một đám hài tử vào trong xe, lái chậm chậm hướng về phía nhà lầu vứt bỏ.
Nhìn thấy Đường lão gia tử, giải thích một chút xong, lão nhân cũng dựng râu trừng mắt, mắng thô tục. Cuối cùng cam đoan với Trần Hạo, chỉ cần mình không hồn phi phách tán, tuyệt đối sẽ chiếu cố những hài tử này.
Trần Hạo đang muốn nói chuyện, đột nhiên thanh âm hệ thống vang lên.
Ding: Quỷ chết oan Viên Kỳ Kỳ, oan hồn năm tháng, di nguyện hoàn thành, ban thưởng thần thông Hô Phong.
Trần Hạo kinh ngạc, hoàn thành nhiệm vụ?
Lại nhìn, Trần Hạo mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy thân tiểu nữ quỷ nguyên bản sáng lên bạch quang, nhưng ngay sau đó bạch quang lại tán đi.
Tựa hồ phát hiện cái gì, tiểu nữ quỷ xoay người, nhếch miệng cười một tiếng với Trần Hạo: - Đại sư ca ca, cám ơn anh đã cứu em trai em, bất quá em muốn chiếu cố em trai em, em không muốn đi đầu thai.
Trần Hạo:
- . . .
Bầy quỷ:
- . . .



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất