Chương 211: Đại Sư So Đấu
Trong phòng ngủ tìm không thấy cái gì, Trần Hạo đang định từ bỏ, đột nhiên mèo mun kêu một tiếng, từ trong ngực Trần Hạo nhảy ra.
Trần Hạo sững sờ nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun thì đi tới bên giường, duỗi móng vuốt chỉ chỉ giường, sau đó nhìn về phía Trần Hạo, ánh mắt ra hiệu.
Trần Hạo híp mắt lại.
Tiểu Hắc thần kỳ, trước đó cũng nhiều lần như thế, mình không cảm giác được đồ vật nhưng nó lại có thể cảm giác được.
Lần này, đột nhiên lại như thế với cái giường này, vậy khẳng định cái giường này có vấn đề.
Nhưng dò xét giường, Trần Hạo lại hoàn toàn nhìn không ra vấn đề gì.
Trên giường chỉ có chăn mền chồng chất, hai cái gối đầu, không còn thứ gì khác.
Nhưng Trần Hạo càng tin tưởng Tiểu Hắc sẽ không nhìn lầm.
Đi đến bên giường, cẩn thận kiểm tra.
Đột nhiên Trần Hạo phát hiện một đồ vật.
Đây là một mái tóc màu đen, từ cạnh góc giường duỗi ra một chút, nếu không chú ý thật đúng là không nhìn thấy.
Trần Hạo đưa tay nắm tóc, đang định kéo ra thì chuyện quỷ dị xuất hiện.
Tóc kia thật giống như vật sống, đột nhiên rụt trở về.
Trần Hạo giật mình. Vội vàng nhìn kỹ, lại phát hiện tóc đã không thấy đâu nữa.
Ôi mẹ ơi, là ca hoa mắt, hay là cái giường này thành tinh rồi?
Trần Hạo nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun meo ô một tiếng, duỗi móng vuốt, móng vuốt thép bắn ra tơ máu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Hạo, muốn mình hỗ trợ hay không.
Trần Hạo:
- . . .
Chần chờ một chút, Trần Hạo đột nhiên cười, sau đó vung tay lên, trong nháy mắt, toàn bộ cái giường không thấy đâu nữa.
Mặc dù nhìn không ra cái giường này là thứ gì. Nhưng Trần Hạo cảm thấy nếu như Dương Hòa Húc có vấn đề, chiếc giường này nhất định có liên quan.
Không thể lưu đồ vật trọng yếu cho đối thủ được.
Cùng lúc đó, bên trên một cỗ ngay xe sang trọng đang chạy, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở phía sau, nhếch chân bắt chéo, hai tay khoác lên trên đùi, đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, trong mắt có huyết sắc quang mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Tư thái nguyên bản thong dong bình tĩnh cũng không cách nào giữ vững, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh nghi.
Không bao lâu, người đàn ông mở miệng nói:
- A Phúc, còn bao lâu mới về đến nhà?
- Còn bảy tám phút, thiếu gia, muốn tăng tốc hay không?
Một người đàn ông trung niên lái xe hỏi.
Nam tử nghĩ nghĩ, nói:
- Không cần, lái chậm chậm là được.
- Vâng, thiếu gia.
Người đàn ông trẻ quay lại nhìn cảnh sắc thành thị phía ngoài cửa sổ xe vụt qua, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, tựa hồ đối với sự tình gì có chút không lý giải.
Thu giường xong, Trần Hạo cảm thấy trong lòng mình bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau đó hắn ôm lấy mèo mun, dùng sức hôn một cái, tán dương:
- Tiểu Hắc thật tuyệt.
Mèo mun nheo mắt lại, mặt mèo đắc ý.
Gà ngốc đi theo Trần Hạo nhìn đỏ cả mắt, uỵch uỵch bay đến bên trên giá sách, mổ mổ giá sách sau đó nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo sững sờ.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ ngoại trừ giường, tủ sách này cũng có vấn đề?
Trần Hạo liền vội vàng đi tới xem xét.
Giá sách ở một góc phòng ngủ, phối hợp với một cái bàn pha lê tròn, gần cửa sổ sát đất, nếu là lúc xế chiều, ngắm hoa đọc sách cũng rất có tình thú.
Chỉ bất quá giá sách cũng không lớn, bên trong cất giữ sách cũng ít.
Trần Hạo tùy ý rút ra một bản, kinh ngạc phát hiện, sách này đều mới tinh, một lần đều không có đọc qua.
Cẩn thận xem xét, tất cả sách đều mới tinh giống như thế.
Chuyện này cổ quái.
Không đọc sách, vậy trong phòng ngủ để giá sách làm gì? Trang trí sao?
Hả, đây là cái gì?
Trần Hạo đột nhiên nhìn về phía đồ vật nơi hẻo lánh trong giá sách, thứ này giống như một cái đồ chơi.
Đây là một đôi hình nộm nam nữ bé con, điêu khắc bằng, lớn tầm nắm đấm, nam ăn mặc tân lang cổ trang, răng cười không thấy mắt. Nữ mặc trang phục tân nương, trên đầu còn che kín khăn đỏ cô dâu, nhìn không thấy mặt.
Hai bé con trong tay đều cầm một đóa hoa đỏ, đứng cùng một chỗ, nhìn giống như đang đợi bái đường.
Hai tượng gỗ điêu khắc này ngoại trừ nhìn có chút cũ cũ, cũng không có gì dị thường.
Nhưng giờ phút này gà trống nói giá sách có vấn đề, mà giá sách mới, sách mới, duy chỉ có mộc điêu bé con là cũ.
Nếu như giá sách không có vấn đề, vậy chính là mộc điêu bé con này có vấn đề.
Trần Hạo như có điều suy nghĩ, sau đó cũng không khách khí, trực tiếp thu vào Tụ Lý Càn Khôn.
Bên trong chiếc xe sang trọng, người đàn ông trẻ tuổi đang suy nghĩ cái gì đột nhiên biểu lộ biến đổi, đứng dậy, đầu đâm vào trên nóc xe, lại giống như chưa tỉnh, mở miệng nói: - A Phúc, nhanh tăng tốc, tôi muốn trở về.
Lái xe:
- . . .
Liên tiếp thu hai cái đồ vật, Trần Hạo vừa lòng thỏa ý, đối với gà ngốc cũng thưởng, dùng sức hôn một cái.
Gà ngốc cũng trở nên đắc ý.
Sau đó gà ngốc cùng mèo mun đều không có gì biểu thị gì nữa, Trần Hạo thấy thế liền xoay người rời phòng ngủ, đi xuống lầu.
Nhìn thấy Trần Hạo trở về, Dương phu nhân chờ mong nhìn hắn.
Trần Hạo cười nói:
- Phu nhân, tôi đã xem xong, à, tôi phát hiện hai đồ vật có chút cổ quái, cảm thấy có vấn đề cho nên tôi mang đi trước, hi vọng phu nhân bỏ qua cho.
Dương phu nhân kinh hãi:
- Đồ vật gì có vấn đề?
Trần Hạo nói:
- Một đôi mộc điêu trẻ con, phía trên có sát khí, còn có giường ngủ cũng bị ác quỷ xâm nhiễm, mang theo âm khí, không tốt cho thân thể người sống.
Dương phu nhân thở dài một hơi, đều là đồ vật nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Bất quá rất nhanh, Dương phu nhân biểu lộ kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.
Mộc điêu trẻ con còn dễ nói, đồ chơi kia mình cũng đã thấy, rất bình thường, không có gì hiếm lạ. Có vẻ như con trai cũng không xem trọng nên nhét vào bên trên giá sách trong phòng ngủ, mặc kệ có vấn đề hay không, cũng không tính là cái gì.
Nhưng là giường. . . Đại sư, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi để ở chỗ nào rồi?
Lúc này, Hoa tẩu cũng vội vàng xuống lầu, mở miệng nói:
- Phu nhân, giường thiếu gia không thấy đâu nữa.
Dương phu nhân:
- . . .
Vũ Nguyệt, Khương Cầm Cầm:
- . . .
Long đại sư:
- . . .
Nhìn cả đám ngạc nhiên, Trần Hạo khiêm tốn nói:
- Chỉ là thủ đoạn đạo thuật nhỏ không đáng giá nhắc tới, chủ yếu là vì trấn trụ Âm Sát chi khí phía trên đồ vật cổ quái, tạm thời phong tồn.
Dương phu nhân lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Trần Hạo có chút sáng.
Mặc dù Trần Hạo một mực nói kém hơn Long đại sư.
Nhưng bà chỉ tin những gì mình nhìn thấy.
Long đại sư tới, cái gì cũng không thấy ra, cũng không có chỉ điểm hay cao kiến đặc biệt gì. Khi nãy bà có chút thất vọng.
Nhưng Trần Hạo lại khác, trực tiếp phát hiện vấn đề, sau đó còn đem đồ vật có vấn đề mang đi.
Đặc biệt là thủ đoạn mang đồ vật đi, thường nhân khó có thể tưởng tượng được, giường lớn như vậy, tại sao chớp mắt không thấy đâu nữa? Thần thông, đại sư có thần thông.
Long đại sư là người cảm thấy cổ quái nhất trong đám người.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Ông không biết có thủ đoạn đạo thuật gì có thể phong tồn Âm Sát chi khí hay không, nhưng giường lớn như vậy đều có thể tùy tiện mang đi? Không lẽ ngươi có túi trữ vật trong truyền thuyết?
Mẹ nó, đều nói ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn, ngươi đây đâu chỉ lau mắt nhìn, khẳng định lại lợi hại vô biên luôn rồi.
Đột nhiên Long đại sư đã nhận ra cái gì, nhìn Dương phu nhân một chút, lại nhìn về phía Trần Hạo, khóe miệng co quắp quất.
Đại gia ngươi, quả nhiên đụng phải ngươi liền không có chuyện tốt gì, bị vố này đoán chừng phải treo rồi.
Lục Đạo - TruyenYY.com