Chương 217: Địa Mạch Long Châu
Biết lai lịch khí tức màu đỏ trên thân Dương Hòa Húc, còn có sự lợi hại của nó, Trần Hạo cùng Long đại sư đều đã nắm chắc trong lòng.
Long đại sư triệt để thả lỏng bản thân.
Đều nói thứ kia giết ta như giết gà, ta còn có thể làm sao? Ta cũng rất tuyệt vọng đó.
Bất quá biểu hiện của Trần Hạo lại làm cho Long đại sư rất chờ mong.
Phản kháng, là không có cách nào phản kháng rồi, chỉ có thể ôm chặt đùi Trần Hạo.
Gia hỏa này đạo hạnh cao, thần thông lợi hại, còn có linh sủng ngưu bức như vậy, cái đùi này hơi bị to rồi.
- Tình Ma đáng sợ như vậy, tôi cảm thấy ở nội thành đối phó không tốt lắm, dễ làm người vô tội bị thương, không bằng như vậy đi, chúng ta làm bộ rời khỏi thành phố Đông Dương, đem dụ y ra ngoài.
Trần Hạo suy nghĩ nói.
Long đại sư:
- Được.
Trần Hạo:
- Bất quá sau khi dụ nó ra rồi làm thế nào để đối phó, Long ca có biện pháp gì tốt không? Nếu không như để nó chạy vậy thì phiền toái lớn rồi.
Long đại sư:
- Được.
Trần Hạo:
- . . .
- Hả, cậu nói cái gì?
Long đại sư hoàn hồn, kinh ngạc hỏi.
Trần Hạo dở khóc dở cười:
- Long ca, anh thật sự đặt hết hy vọng vào em rồi sao? Anh cũng là tu sĩ có đạo hạnh mà.
Long đại sư liếc qua gà trống, nói:
- Có đạo hạnh tính là cái gì chứ, Tình Ma giết tôi còn dễ hơn giết gà nữa.
Trần Hạo:
- . . .
- Bất quá cậu nói cũng có đạo lý, hiện tại nó ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, nếu như không thể một kích chiến thắng, chỉ sợ hậu quả khó lường!
Long đại sư nghiêm túc nói.
- Hai vị đại sư, tôi có chủ ý, không biết có được hay không.
Đường lão gia tử đột nhiên mở miệng nói ra.
Trần Hạo cùng Long đại sư nhìn về phía ông ta.
Đường lão gia tử nói:
- Nghe nói, Thản Sơn bên ngoài thành phố Đông Dương không chỉ là nơi tốt ngắm mặt trời mọc, mà ở Thản Sơn ẩn chứa địa mạch Long khí, trong núi có Lạc Hà Cốc, địa khí hội tụ, đã từng dựng dục ra linh vật, nếu như hai vị đại sư hiểu được trận pháp thì có thể lợi dụng địa khí Lạc Hà Cốc để trấn áp yêu tà.
Long đại sư nhãn tình sáng lên, kinh hỉ nói:
Chủ ý này không tồi, địa mạch Long khí, thuần khiết hậu đức, nếu lấy trận pháp làm dẫn, có lẽ có kỳ hiệu.
Trần Hạo quyết định thật nhanh:
- Vậy thì tốt, chúng ta liền đi Thản Sơn, đến Lạc Hà Cốc.
Dương Hồng nói:
- Ta cũng phải đi.
Trần Hạo nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
- Cô không thể đi, tôi có nhiệm vụ khác giao cho cô.
Dương Hồng sửng sốt:
- Nhiệm vụ gì?
Đương nhiên là nhiệm vụ đạo hạnh, cô không đi cứu em gái mình, mười năm đạo hạnh của ta làm sao đây?
Trần Hạo nói:
- Đây là cơ hội tốt để cô cứu em gái mình, chúng tôi dẫn Dương Hòa Húc đi, cô phải nhanh chóng đi tìm em gái cô, đến lúc đó làm thế nào, không cần tôi dạy cho cô chứ?
Nhãn tình Dương Hồng sáng lên, gật đầu nói:
- Được, tôi biết rồi.
Trần Hạo nhìn Dương Hồng thật sâu, chân thành nói:
- Dương tiểu thư, nhớ kỹ, tôi đáp ứng cô cứu người, không phải đáp ứng cô hại người, tôi hi vọng cô có thể nghĩ cho em gái mình đừng làm liên lụy đến người vô tội, đừng để tôi khó xử.
Dương Hồng trầm mặc chốc lát, gật đầu đáp ứng.
Đừng nhìn Trần Hạo dễ gần như thế mà lầm, thủ đoạn lôi đình của Trần Hạo lúc trước Dương Hồng cũng nhìn ra, người tu hành này không dễ chọc. Nếu như làm Trần Hạo phản cảm, bị trấn sát thì cũng thôi, đến lúc đó em gái không có ai cứu, cô ta cho dù hồn phi phách tán cũng không cam lòng.
Giao phó xong liền đi.
Trần Hạo dẫn theo Long đại sư trực tiếp rời khỏi thành phố Đông Dương.
Một đường lao vùn vụt, hơn nửa canh giờ, Trần Hạo thấy được Thản Sơn.
Thời điểm này, Long đại sư thuần thục dùng Baidu tra xét tin tức liên quan đến Thản Sơn.
Toàn bộ Thản Sơn trải dài trăm dặm, là một trong những chi nhánh của Bạch Vân Sơn.
Thản Sơn có ba khu danh thắng, một là Vọng Nhật Phong, nổi danh nhất trong phương viên mấy trăm dặm, mọi chỗ đều có thể nhìn mặt trời mọc. Trước đó Dương Hòa Húc cùng vợ xảy ra chuyện ở nơi này.
Hai là Dã Quả Câu, mỗi khi đến Hạ Thu, khắp núi đồi Dã Quả Câu đầy quả dại, hấp dẫn rất nhiều người vào núi ngắt hái.
Quả dại không thể ăn, quá chua, nhưng dùng để sản xuất rượu hoa quả lại thơm ngát mùi chua ngọt, rất có tư vị.
Ba chính là Lạc Hà Cốc. Lạc Hà Cốc cũng không phải nổi danh vì nơi này đẹp thế nào, thậm chí có thể nói Lạc Hà Cốc cùng sơn cốc bình thường không khác gì nhau, chỉ là màu của núi đá giống như màu ráng chiều nên nó mới có cái tên này.
Mà Lạc Hà Cốc sở dĩ nổi danh là vì một buổi tối hơn ba mươi năm trước, Lạc Hà Cốc xuất hiện biến hóa thần kỳ, lúc nửa đêm, trong sơn cốc vạn đạo hào quang, chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Kỳ cảnh này hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Nhưng cũng không lâu lắm, Lạc Hà Cốc liền bị cơ quan địa phương giới nghiêm, thậm chí điều động binh sĩ cảnh giới. Trọn vẹn hơn một tháng, Lạc Hà Cốc mới khôi phục bình tĩnh.
Về sau có người hiếu kì đi xem mới phát hiện một cái hố to lớn xuất hiện trong Lạc Hà Cốc.
Về sau, lời đồn đại về Lạc Hà Cốc rất nhiều, cũng bởi vậy náo nhiệt rất nhiều năm.
Nhưng trên Lạc Hà Cốc ngoại trừ một đêm kia lại không có dị thường gì nữa, dần dần cũng không ai chú ý đến.
Lái xe theo con đường cỏ dại rậm rạp đi tới bên ngoài Lạc Hà Cốc, Trần Hạo liền phát hiện nơi này xem ra đã lâu rồi không có ai đến.
Dùng Âm Dương Nhãn nhìn, Trần Hạo phát hiện, Đường lão gia tử thật đúng là không có nói sai, nơi này là một nơi hội tụ địa khí, địa khí toàn bộ dãy núi lưu động, ở nơi này tạo thành một cái vòng xoáy.
Chỉ bất quá bây giờ vòng xoáy lại có chút tán loạn, nhìn giống như nhận qua tổn hại, lưu thông không tốt.
Long đại sư không nhìn thấy địa khí lưu động, lại có biện pháp khác xem phong thuỷ dãy núi, nhìn thấy Lạc Hà Cốc cũng hơi sáng mắt, một mặt ngạc nhiên nói:
- Kỳ phong phân nhánh, núi xác như răng, đây là sơn mạch chi khẩu, cũng không nghĩ tới khu núi nhỏ này thế mà có thể thai nghén địa mạch như vậy. Ừm, không đúng, nơi này vốn nên muôn hình vạn trạng, thế mà thành bì tiển chi địa, chẳng lẽ. . . .
Sắc mặt Long đại sư biến đổi.
Trần Hạo nghe vậy cũng quan sát tỉ mỉ.
Quả nhiên hắn phát hiện, cỏ cây bên ngoài Lạc Hà cốc còn tốt, nhưng sơn phong hai bên miệng Lạc Hà Cốc cơ hồ chẳng có mấy gốc, khắp nơi trụi lủi.
Mà khi Âm Dương Nhãn nhìn thấy, thời điểm địa khí bàng bạc bay qua miệng cốc cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Dừng xe lại, Trần Hạo cùng Long đại sư đi đến Lạc Hà Cốc.
Lạc Hà cốc sâu mấy trăm mét, bên trong là một cái sơn cốc hình tròn, mà tại trung tâm sơn cốc có một một cái ao nhỏ.
Cái ao này có phương viên bảy tám mét, nước trong suốt, nhìn kỹ chừng sâu năm sáu mét.
Long đại sư sau khi đi vào vẫn quan sát bốn phía, chờ sau khi nhìn thấy ao nước, rốt cục dậm chân, một mặt đau lòng nhức óc:
- Quả nhiên là Địa Mạch Long Châu, tới chậm, tới chậm rồi, không đúng, mình không có muộn, mà là mở quá sớm, Đạo môn bại gia tử thế mà đứt đoạn Long Châu Địa Mạch, còn chưa thai nghén thành đã lấy đi, mổ gà lấy trứng, mổ gà lấy trứng a!
Gà trống:
- . . .
Nữa rồi, ngươi nói chuyện có thể chú ý dùng từ một chút hay không, gà mỗ vẫn đang đứng đây này, có thể suy nghĩ cho cảm thụ của ta có được hay không.
Trần Hạo ngạc nhiên hỏi:
- Long ca, Địa Mạch Long Châu?
Long đại sư thở dài nói:
- Địa Mạch Long Châu này dĩ nhiên không phải long châu thật, mà là các loại cơ duyên xảo hợp, lại tăng thêm địa khí tẩm bổ mới có thể thai nghén mà ra. Dưới ao này hẳn là một tảng đá lớn, bởi vì có tảng đá cho nên trăm ngàn năm qua xâm nhiễm địa khí, mới có thể trở nên thần kỳ. Nếu như không có tảng đá, sơn cốc này cũng chỉ là sơn cốc bình thường. Thế nhưng tảng đá này vẫn chưa hoàn thành chuyển biến triệt để, chưa hóa thành Địa Mạch Long Châu liền bị người ta lấy đi. Ta không biết người kia là ai, nếu không bại hoại linh vật đại địa thai nghén như thế, lão tử nguyền rủa hắn không sinh được con.
Trần Hạo:
- . . .