Chương 218: Đến
- Long ca, nơi này không có Địa Mạch Long Châu, vậy có thể bày trận được không?
Trần Hạo lo lắng hỏi.
Long đại sư nhìn bốn phía một chút, lắc đầu nói:
- Cũng không phải là không thể bày trận được, Địa Mạch Long Châu là linh vật thiên địa thai nghén, có hiệu quả càng tốt hơn, không có cũng không sao, chỉ là tim tôi hơi đau mà thôi.
Trần Hạo thở dài một hơi, nói:
- Không sao là được, Địa Mạch Long Châu bị lấy đi cũng đành chịu, dù sao cho dù linh vật cũng sẽ có kiếp số, có lẽ linh vật này không nên viên mãn, cho nên mới bị người khác lấy đi.
Long đại sư ngẩn người, sắc mặt trở nên bình thản:
- Nói cũng đúng, thiên địa vạn vật đều có kiếp số, mệnh số vô thường, thiên cơ khó lường!
Nói xong, Long đại sư tiếp tục nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi cũng nhìn sơ được bố cục của Lạc Hà Cốc rồi, cảm thấy có thể bố trí Địa Khí Tỏa Long Trận, chỉ là không biết có hiệu quả hay không.
Trần Hạo nói:
- Không sao, Long ca cứ việc bố trí, xem như tăng thêm một chút thủ đoạn cũng tốt.
- Vậy thì được, cứ giao cho tôi đi.
Tinh thần Long đại sư phấn chấn lại.
Mặc dù lời nói của Lãnh đạo hữu đả kích ông ta không nhỏ, nhưng Long đại sư cảm thấy mình lăn lộn nhiều năm, cũng có chút đạo hạnh, nếu mình quả thật bị giết dễ như giết gà thì không còn mặt mũi nào đi gặp tổ sư gia nữa. Xem ra cũng phải tận chút lực, cho dù chết cũng có thể nói mình đã cố hết sức.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt mặt trời đã lặn về phía tay, sắc trời dần lờ mờ.
Bên ngoài Lạc Hà Cốc, Trần Hạo đứng bên cạnh xe, một mực chú ý khí tức màu đỏ trên xe.
Đây là khí tức Dương Hòa Húc lưu lại khi hắn rời đi, Trần Hạo đã thử mọi cách nhưng vẫn không có cách nào xóa đi.
Dựa vào chút khí tức này, Dương Hòa Húc liền có thể xác định vị trí của hắn, đến tìm hắn để gây sự.
Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Trần Hạo cảm thấy Dương Hòa Húc chắc chắn sẽ không kiên nhẫn, dù sao vật ký túc của y đang ở trong tay mình, nếu không lấy lại làm sao có thể an tâm?
Đang quan sát, đột nhiên ánh mắt Trần Hạo chuyển động.
Hắn phát hiện, nguyên bản khí tức màu đỏ đứng im, đột nhiên di động.
Đến rồi!
Trần Hạo híp mắt lại, gọi mèo mun và gà ngốc đang chơi đùa một tiếng, sau đó tiến vào Lạc Hà Cốc.
Trong Lạc Hà Cốc, lúc này tay Long đại sư đang cầm một cái la bàn, đi lại bốn phía.
Bận rộn hơn nửa ngày, lúc này trong cốc biến hóa rất lớn.
Cũng không phải bố trí đặc thù gì, mà là bày ra các loại tảng đá, còn trên mặt đất khắc hoạ một chút đường vân, lúc Long đại sư đi lại cũng nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi, không dám phá hư.
Lúc Trần Hạo hỗ trợ hiếu kì hỏi thăm mới biết, địa khí vùng núi này kéo dài bàng bạc, chính là lực lượng nguyên thủy cường đại nhất. Chỉ cần dùng la bàn định vị, dẫn đạo địa khí, hình thành tuần hoàn, liền có thể cấu tạo trận pháp, căn bản cũng không cần pháp khí cũng có thể vận dụng.
Đương nhiên, trận pháp như thế chỉ có thể điều động một phần nhỏ địa khí của sơn mạch, hơn nữa chỉ có tác dũng một lần.
Trần Hạo tới, mở miệng hỏi:
- Long ca, thế nào rồi? Bố trí xong chưa?
Long đại sư không có trả lời, mà sau khi đi một vòng, lúc này mới thu hồi la bàn, một mặt rã rời nói:
- Được rồi, địa khí tuần hoàn bình thường, hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Trần Hạo nói:
- Vậy thì tốt.
Long đại sư sững sờ:
- Sao thế? Tình Ma đã đến rồi à?
Trần Hạo gật đầu:
- Thứ nó lưu lại trên người chúng ta có động tĩnh, đoán chừng cũng sắp tới rồi.
Long đại sư biểu lộ ngưng trọng:
- Trần đạo hữu, tôi có thể làm cũng chỉ có chủ trì Địa Khí Tỏa Long Trận, chuyện khác phải dựa vào cậu rồi.
Trần Hạo cười nói:
- Không có vấn đề, à đúng rồi, những bằng hữu của anh đến chưa?
Long đại sư nói:
- Trước mắt không liên lạc được, tôi đã phát vị trí của mình vào nhóm rồi, chỉ cần theo định vị, bọn họ nhất định sẽ có thể tìm đến.
- Được, Long ca cứ ở nơi này chủ trì trận pháp đi, em chờ ở bên ngoài.
Đạt thành phương thức hợp tác, Trần Hạo liền đi tới miệng cốc, đốt một đống củi khô, yên lặng chờ đợi.
Mèo mun và gà ngốc ghé vào bên người Trần Hạo, hai đứa nó cũng trở nên rất yên tĩnh, rất cảnh giác.
Bọn chúng là Linh thú, trời sinh mẫn cảm với nguy hiểm.
Lần này đối thủ rất đáng sợ, bọn chúng cũng không dám chủ quan.
Không bao lâu, một chiếc xe đột nhiên từ đằng xa chạy đến.
Mèo mun và gà ngốc liền vội vàng đứng lên, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng.
Trần Hạo cũng đứng lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về chiếc xe.
Suy nghĩ rất nhiều phương thức Tình Ma đến, chỉ không có nghĩ đến tên này lại lái xe đến! Chậc chậc, rất hiện đại hoá nha.
Không bao lâu, xe cách Trần Hạo mười mấy thước liền dừng lại, sau đó Dương Hòa Húc mở cửa xuống xe, nhìn về phía Trần Hạo.
Dương Hòa Húc vẫn mặc âu phục mang giày da, phong độ ngời ngời, nhìn không giống như đến gây chuyện.
Bất quá tầng khí tức màu đỏ kia bao khỏa trên thân y lại lưu động, hóa thành một con mãnh thú cổ quái, đôi mắt tam giác lấp lóe hung quang.
Mèo mun và gà ngốc ngo ngoe muốn động.
Chỉ là hơi dừng một chút, Dương Hòa Húc liền đi tới, rất mau liền đến trước đống lửa.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Dương thiếu gia, chào buổi tối.
Dương Hòa Húc mặt không biểu tình, nói thẳng:
- Tôi không biết tại sao muốn đối nghịch với tôi, chẳng lẽ ngại sống qua 1 tốt rồi sao?
Y dứt khoát như thế, Trần Hạo cũng không giả bộ ngớ ngẩn nữa, nói:
- Dương thiếu gia khẳng định mình thắng chắc?
Dương Hòa Húc liếc qua Lạc Hà Cốc, giễu cợt nói:
- Địa Khí Sơn Mạch? Chỉ bằng thứ này mà mấy người tự tin có thể đối phó với tôi? Từ bỏ đi, tôi không có ý đối chọi với Đạo môn, tôi chỉ muốn cùng thê tử bình an làm người, trả đồ vật lại cho tôi, sau đó cút khỏi Đông Dương, tôi có thể xem như chuyện lần này chưa xảy ra.
Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống:
- Vì anh muốn làm người nên có thể hại người lung tung ư? Anh xem người sống là gì? Đồ chơi ư?
Dương Hòa Húc hờ hững nói:
- Người Đạo môn không phải tâm không ngoại sự ư, một lòng thành tiên sao? Chẳng lẽ mấy người cũng bắt đầu học theo Phật môn rồi, bắt đầu phổ độ chúng sinh ư?
Trần Hạo nói:
- Phổ độ chúng sinh, anh quá coi trọng tôi rồi, tôi không có năng lực kia, cũng không có ý nghĩ kia, tôi chỉ cầu người suy nghĩ thông suốt. Lại nói, trên người anh còn có thứ tôi cần, không thể bỏ qua.
Dương Hòa Húc lắc đầu:
- Xem ra cậu quả thật muốn chết, nói đến tôi cũng nhắc cho cậu, có gia hỏa đối nghịch với chúng tôi, đã phá hủy kế hoạch chúng tôi hai lần, nếu gặp, nhất định phải diệt trừ. Lúc đầu tôi không có ý định so đo với cậu, dù sao tôi cùng thê tử chỉ nghĩ tới cuộc sống của mình, không muốn làm các loại sự tình khác, đối với nghịch thiên chi mưu cũng không có hứng thú quá lớn. Không nghĩ tới cậu chủ động đưa tới cửa, chỉ có thể nói là thiên ý.
- Cái gì!
Trần Hạo ngây ngẩn cả người.
Cùng các ngươi đối nghịch, phá hủy kế hoạch hai lần?
Mẹ kiếp, ngươi cũng là người của Vương gia!
Vương gia này đến cùng ngưu bức bao nhiêu, tại sao chỗ nào cũng có người của hắn hết vậy?
Đang chấn kinh, đột nhiên Trần Hạo biến sắc, Thiên Cương Bộ vút qua, thân ảnh bay ngược mấy mét.
Mà lúc này, nguyên bản ngọn lửa bình thường đột nhiên oanh một tiếng hóa thành bạo hỏa, xoay quanh cuốn lên, ngưng tụ thành một con hỏa xà dài hơn mười thước, há mồm cắn về phía Trần Hạo.