Chương 219: Gà Gia Phản Kích
Oa ô!
Khi ngọn lửa hóa thành hỏa xà, mèo mun đã sớm chuẩn bị lập tức lệ khiếu kêu lên, thân ảnh bành trướng, biến thành kim sắc, khăn đỏ tung bay, móng vuốt thép bắn ra, sau đó không chút do dự nhào tới.
Bá bá bá!
Hư không lấp lóe trảo quang, hỏa xà trong nháy mắt bị chém thành mấy đoạn, tản mát ra rồi bị dập tắt.
Sau khi hạ xuống, ánh mắt mèo mun hung ác nhìn chằm chằm Dương Hòa Húc.
Dương Hòa Húc mỉm cười:
- Miêu yêu có ý tứ, ta nhớ hơn hai trăm năm trước có một con Tam Nhãn Tà Miêu, vì tu luyện Cửu Mệnh Thuật, giết chóc sinh linh, thảm tao Đạo môn vây công, chết thảm. Không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy miêu yêu cùng tu sĩ Đạo môn ở chung với nhau, cậu xứng với các vị tiền bối của mình ư?
Mèo mun nghe vậy liền giận dữ, gầm thét một tiếng, xông về phía Dương Hòa Húc.
Cái gì mà miêu yêu, lão nương là linh miêu!
Đối mặt mèo mun đánh tới, sắc mặt Dương Hòa Húc bình tĩnh, chờ mèo mun đến gần, lúc này mới đưa tay chộp một cái, toàn bộ khí tức màu đỏ quanh thân thể hắn biến thành mãnh thú, đột nhiên hóa thành cự trảo lớn mấy mét, trực tiếp chộp mèo mun vào trong tay.
Mèo mun kinh hãi, ra sức giãy dụa, lại hoàn toàn không tránh thoát được.
Dương Hòa Húc nheo mắt lại:
- Yêu chính là yêu, ngươi và con Tam Nhãn Tà Miêu kia đều ngu xuẩn như vậy, một con chọc Đạo môn, một con chọc. . . ta!
Dứt lời, Dương Hòa Húc khống chế cự trảo màu đỏ đột nhiên dùng sức.
Đúng lúc này, sự tình kỳ dị xuất hiện, móng vuốt trong lòng bàn tay mèo mun đột nhiên lùi về, sau đó trên thân bá một cái bay vụt ra từng mảnh từng mảnh phi đao, còn cấp tốc xoay tròn, xoắn nát cự trảo màu đỏ kia thành từng mảnh.
- Ồ!
Dương Hòa Húc nao nao, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau đó bàn tay hắn lưu động rất nhỏ, khí tức màu đỏ tản mát nhanh chóng ngưng tụ thành cự trảo, vỗ xuống.
Lúc này, phi đao vờn quanh trên thân mèo mun lại linh xảo tổ hợp, hóa thành một đôi cánh, giúp mèo mun né tránh công kích của cự trảo.
Cự trảo rơi vào trên mặt đất phanh một tiếng, đất rung núi chuyển, lưu lại một cái trảo ấn mấy mét.
- Chém!
Một tiếng quát khẽ, sau đó hồng quang đánh thẳng đến Dương Hòa Húc, Trần Hạo cũng động thủ, cầm kiếm gỗ đào trong tay, chân đạp Thiên Cương Bộ, thân ảnh như gió táp vọt tới.
Dương Hòa Húc mặt không biểu tình, khí tức màu đỏ trên thân lại ầm vang bộc phát như mãnh thú dữ tợn, lợi trảo vung vẩy chụp về phía Trần Hạo.
Ba!
Kiếm gỗ đào cùng cự trảo tiếp xúc, hồng quang cùng khí tức màu đỏ va chạm, một cỗ ba động vô hình khuếch tán, khuấy động bốn phía.
Chợt, Trần Hạo bị một cỗ cự lực đánh bay, mà Dương Hòa Húc lại không nhúc nhích tí nào.
- Yếu, quá yếu, một chút tu vi ấy cũng dám đến trêu chọc tôi.
Dương Hòa Húc mỉm cười, thân thể được khí tức màu đỏ bao lấy, trôi nổi lên, sau đó bá một cái xuất hiện sau lưng Trần Hạo, cự trảo bắt đầu hướng đến Trần Hạo.
Trần Hạo mặc dù chấn kinh lực lượng mạnh mẽ của Dương Hòa Húc, nhưng trải có kinh nghiệm chiến đấu mấy lần, góp nhặt kinh nghiệm, dù kinh nhưng không hoảng, lăng không thân thể lật một cái. Thiên Cương Bộ đạp không mà động, linh xảo tránh thoát cự trảo, trở tay chém một kiếm.
Hưu một tiếng, một đạo pháp cương bộc phát. Dưới khoảng cách ngắn, trực tiếp trúng người Dương Hòa Húc.
Ba!
Pháp cương rơi vào bên trên khí tức màu đỏ, trực tiếp chui vào ba phần.
Nhưng rất nhanh, khí tức màu đỏ kia nhanh chóng ngưng tụ, gắt gao ngăn cản pháp cương ra ngoài.
Dương Hòa Húc rốt cục lộ ra biểu lộ kinh ngạc:
- Kiếm cương! Lấy tu vi của cậu thế mà có thể thi triển kiếm thuật cao cấp như vậy!
Trần Hạo đưa mắt nhìn pháp cương làm khí tức màu đỏ hao mòn một chút, trong lòng thở dài.
Xem ra chỉ bằng vào Thiên Cương Kiếm Pháp chưa đủ tinh thông, căn bản không làm gì được con hàng này, vẫn phải liên thủ cùng Long đại sư mới được.
Thiên Cương Bộ di động, thân ảnh nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời Trần Hạo mở miệng nói:
- Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, đi.
Gà ngốc một mực đang tìm kiếm cơ hội xuất thủ, đáng tiếc tìm không thấy, nghe vậy đành không cam lòng nhìn chằm chằm Dương Hòa Húc, âm thầm phân cao thấp.
Chờ lấy, gà gia ta sẽ nắm lấy cơ hội, đến lúc đó để ngươi biết đại giới xem thường gà gia.
Mèo mun lúc này lại có chút sung sướng.
Vừa rồi thời điểm nguy hiểm, móng vuốt nó chủ động biến thành cánh, còn giúp nó bay lên, cảm giác này quá mới lạ!
Bất quá nghe thấy Trần Hạo kêu, mèo mun cũng phản ứng lại, lúc này cũng không phải thời điểm nghiên cứu móng vuốt hay cánh, vội vàng huy động hai cái cánh bằng lưỡi đao kia, thế mà đôi cánh linh xảo nghe lời, mang theo nó hưu một cái phá không mà đi, trực tiếp theo Trần Hạo tiến vào Lạc Hà Cốc.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, mèo mun lại biến thành thứ gì kia? Tại sao lại mọc cánh rồi?
Ngay khi gà trống cộp cộp chạy cũng có chút mắt trợn tròn.
Miêu tỷ nhà ta ngày càng ngưu bức! Bây giờ còn có thể bay luôn cơ đấy!
Nhìn Trần Hạo, mèo mun cùng gà trống tiến vào sơn cốc, Dương Hòa Húc được bao khỏa trong khí tức màu đỏ cười lạnh một tiếng:
- Địa Khí Sơn Mạch sao? Miệng nói, y liền nổi lơ lửng bay vào sơn cốc.
Một đường xâm nhập, rất nhanh Dương Hòa Húc liền nhìn thấy Trần Hạo, mèo mun, gà ngốc, còn có Long đại sư.
- Từ bỏ đi, trong lúc ta còn chưa nghiêm túc động thủ giao đồ vật ra, nếu không hôm nay các người đều sẽ chết.
Dương Hòa Húc lạnh lùng mở miệng.
Trần Hạo nói:
- Đừng có mạnh miệng nũa, vừa rồi chỉ là làm nóng người, ai quỳ xuống hô “ba ba” còn chưa biết đâu.
Dương Hòa Húc lắc đầu:
- Cần gì chứ, tu hành tự suy thoái, có thể Nhập Đạo đã là thiên đại cơ duyên, các người thế mà không trân quý, nhất định phải tìm đến cái chết.
- Hừ, ma cao một thước, đạo cao một trượng, nhập trận pháp ta, hôm nay tìm chết chính là ngươi.
Long đại sư chuẩn bị hơn nửa ngày, chờ chính là giờ khắc này, nhìn thấy Dương Hòa Húc tiến vào sơn cốc, ông ta liền hừ lạnh phản bác.
Dương Hòa Húc cười:
- Chỉ bằng địa khí Thản Sơn sao? Đến đây, ta để ngươi động thủ trước, miễn cho những lão tạp mao Đạo môn nói ta khi dễ hậu bối.
Nhìn Dương Hòa Húc khinh thường mình như thế, Long đại sư nổi giận, lúc này không chút do dự đem một khối tảng đá lớn trước mặt nhẹ nhàng đẩy. Lập tức, sơn cốc nguyên bản bình tĩnh liền hiển hiện một cỗ khí tức hùng hậu, sau đó một loại lực lượng bàng bạc như là mở cống vỡ đê phun trào, kinh khủng tuyệt luân.
Âm Dương Nhãn của Trần Hạo thấy rõ ràng vòng xoáy địa khí bàng bạc giống như bị kích hoạt, hóa thành một dòng lũ lớn đè ép tới Dương Hòa Húc.
Đối mặt lực lượng kinh khủng như vậy, Dương Hòa Húc lại cười, sau đó hắn bay xuống trên mặt đất, thu liễm khí tức, chỉ là phía bên trái vượt động một bước, chợt chuyện phát sinh làm Trần Hạo cùng Long đại sư đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy lực lượng bàng bạc từ bên người Dương Hòa Húc xông qua. Giống như một vách tường gặp đoàn xe lửa, nhìn kinh tâm động phách nhưng trên thực tế lại không có chút tổn thương nào.
Nhìn Trần Hạo cùng Long đại sư, Dương Hòa Húc nhếch miệng cười một tiếng:
- Có phải là rất thất vọng không? Quên nói cho các ngươi biết, phong thủy trận đạo này ta cũng hiểu.
Trần Hạo:
- . . .
Long đại sư:
- . . .
- Ò ó o o!
Đúng lúc này, đột nhiên gà ngốc vươn cổ kêu to, tư thái kia thật giống như bạo phát sinh mệnh, kìm nén đến mào gà đều đầy máu.
Mà trong miệng nó, một cái vòng sáng kim sắc gào thét bay ra, bay về phía Dương Hòa Húc, sau đó bọc trên thân y.
Dương Hòa Húc:
- . . .
- Cơ hội tốt, Long ca động thủ!
Nhãn tình Trần Hạo sáng lên, kêu to một tiếng.
Long đại sư vội vàng chuyển động tảng đá lớn, sau đó địa khí phun trào đột nhiên chuyển biến, hung hăng đụng vào trên thân Dương Hòa Húc.
Phốc. . .
Phun ra một ngụm máu tươi, Dương Hòa Húc trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, đập vào trên núi.
Thấy cảnh này, nguyên bản gà ngốc thân thể cứng đờ, lập tức mắt nhỏ sáng lên, sau đó hài lòng ngã xuống.
Mẹ kiếp, cho ngươi thấy, gà còn dễ bị giết như thế không.