Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 220: Lão Bà Bà Thần Bí

Chương 220: Lão Bà Bà Thần Bí

Một tiếng vang trầm, Dương Hòa Húc đập vào trên núi, dính thật sát vào.
Mặc dù mặt mũi đầy máu tươi, nhưng Dương Hòa Húc nhìn tựa hồ cũng không chịu tổn thương quá lớn.
- Các ngươi đã chọc giận ta.
Hai mắt Dương Hòa Húc trở nên hung ác vô cùng, ngữ khí càng lạnh như hàn phong.
Theo nói ra, khí tức màu đỏ trên thân Dương Hòa Húc biến thành mãnh thú trong nháy mắt bành trướng, nhanh chóng biến lớn, khí tức không ngừng tăng vọt, trong khoảnh khắc liền hóa thành mãnh thú hơn mười trượng, phẫn nộ gào thét.
Biến hóa như vậy, mãnh thú nhìn như là thực thể, cho dù là Long đại sư đều thấy được.
Nhìn thấy màn này, Long đại sư hít một hơi lãnh khí, hãi hùng khiếp vía.
Đáng sợ! Thật là đáng sợ!
Ngay cả địa mạch chi khí Thản Sơn cũng không cách nào diệt sát, Lãnh đạo hữu quả nhiên không có nói sai, nếu như đơn độc đối mặt, mình chết là cái chắc.
- Long ca, tiếp tục.
Trần Hạo không có sợ hãi, hắn tiếp tục mở miệng.
Long đại sư sững sờ. Nhìn biểu lộ Trần Hạo ngưng trọng, giữ im lặng, lần nữa di động tảng đá lớn.
Địa mạch chi khí nhanh chóng chuyển biến, phóng tới Dương Hòa Húc.
Rống!
Đối mặt địa mạch chi khí, Dương Hòa Húc lại không có tránh né gì, ngược lại đối diện gầm thét, vung vẩy cự trảo, hung hăng phản kích.
Phanh một tiếng, lực lượng khuếch tán, tạo ra gió mạnh kịch liệt.
Ba ba ba ba. . .
Sơn cốc dưới gió mạnh, sơn thạch tán loạn, sóng nước lưu động, chỗ Long đại sư lúc trước khắc hoạ trận văn trực tiếp bị xóa bỏ.
Tảng đá lớn trước mặt Long đại sư dưới lực lượng phản chấn, két một tiếng phân thành mấy khối, Long đại sư hãi nhiên lui ra phía sau.
Trong nháy mắt, Địa Khí Tỏa Long Trận bị phá.
Đã mất đi trận pháp dẫn đạo, địa mạch chi khí lập tức liền tán loạn, dưới cự thú phản kích, tán loạn tứ phương.
- Chết!
Đánh tan địa mạch chi khí, Dương Hòa Húc khống chế mãnh thú nhào về phía Trần Hạo.
- Trần đại sư, mau lui lại.
Long đại sư vội vàng kêu to, đang muốn chạy đi, đột nhiên tròng mắt trừng lớn.
Chỉ thấy Trần Hạo phất tay, một cái tượng thần trống rỗng xuất hiện.
Trong chốc lát, thần uy khuếch tán, bao phủ khắp nơi.
Ông một tiếng, sắc mặt Dương Hòa Húc vừa mới xông tới liền đại biến, sau đó giống như gặp xung kích to lớn, thân ảnh phá không bay ngược, trong miệng phát ra kêu thảm.
Hữu hiệu!
Trần Hạo thấy thế đại hỉ, không chút do dự vận chuyển pháp lực, ôm lấy tượng thần. Thiên Cương Bộ vận chuyển, truy kích Dương Hòa Húc.
Thần uy Đế Quân vô song vô đối, mãnh thú màu đỏ trên thân Dương Hòa Húc thật giống như gặp thiên địch, có thể ngạnh kháng địa mạch chi khí cũng phải rơi vào thế hạ phong, khí thế hoàn toàn không thấy đâu nữa, nó hoảng sợ thu nhỏ, ẩn núp tiến vào thể nội Dương Hòa Húc, không ngừng lui ra phía sau.
Rất nhanh, Dương Hòa Húc liền bị buộc đến góc chết sơn cốc, lui không thể lui.
Mắt thấy uy áp tượng thần Đế Quân xung kích trên thân liền phát sinh dị biến.
Oanh!
Một tiếng vang trầm bỗng nhiên xuất hiện, sau đó một cỗ hắc khí từ ngoài sơn cốc tràn vào, phô thiên cái địa, như mây đen bao trùm sơn cốc.
Hắc khí âm lãnh kia lại không có cảm giác tà ác nào.
Nhưng dưới hắc khí bao trùm lại truyền một loại uy áp cường đại.
- Tiểu đạo hữu, hạ thủ lưu tình.
Một giọng già nua từ trong hắc khí truyền ra, vang vọng sơn cốc.
Trần Hạo sợ hãi cả kinh, vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn về phía hắc khí.
Rất nhanh, hắc khí phân ra một bộ phận rơi xuống đất, hiển hóa mấy thân ảnh.
Theo thứ tự là một lão bà bà chống quải trượng, mộc mạc, một nữ hài nâng cao bụng lớn, một nữ tử tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch.
Ba người này Trần Hạo nhận ra một người, lại là lệ quỷ Dương Hồng!
Tình huống như thế nào đây? Dương Hồng sao lại tới đây?
Trần Hạo không hiểu ra sao, ánh mắt quét một vòng, rơi vào trên thân lão bà bà, híp mắt lại.
Ba người này, người duy nhất làm hắn nhìn không thấu, đồng thời ẩn ẩn có loại rùng mình chính là lão bà này.
Trên người bà ấy không có hơi thở của người sống, nhưng cũng không có Âm Sát chi khí, nhìn tựa hồ tồn tại, cũng tựa hồ không tồn tại, ẩn ẩn có loại ý vị phù hợp một loại quy tắc nào đó, đã siêu phàm thoát tục.
Lão bà bà này rất đáng sợ, hoàn toàn không bình thường.
Trong lòng Trần Hạo toát ra một cái ý niệm như vậy.
- Tiểu đạo hữu, có thể cho bà bà tôi một chút mặt mũi không, thả cho Tuyền nhi một con đường sống.
Lão bà bà mỉm cười mở miệng.
Trần Hạo nhíu mày.
Lão bà bà kêu là Tuyền nhi, mà không phải Dương Hòa Húc, nói cách khác bà biết Tình Ma này, hơn nữa còn có thẻ là chỗ dựa của Tình Ma!
Người Vương gia?
Trong lòng Trần Hạo kinh hãi.
Mẹ nó, nếu là Vương gia có thủ hạ lợi hại như vậy, vậy còn giãy dụa cái rắm, chủ động đưa đầu lên được rồi.
- Vị bà bà này, ngài biết Tình Ma?
Mặc dù trong lòng không có sức, bất quá Trần Hạo cũng không có cầu xin thỏa hiệp, mà mở miệng tuân đạo, thăm dò lai lịch.
Lão bà bà lại cười nói:
- Nhắc tới cũng là lão bà ta sai, bế quan một đoạn thời gian, không nghĩ tới hai tiểu gia hỏa liền không chịu nổi tịch mịch, chạy ra nháo sự, còn phạm sai lầm lớn, bất quá tiểu đạo hữu có thể yên tâm, lần này là Tuyền nhi sai, ta sẽ đền bù giúp nó.
A?
Nghe lời này, hình như không giống là người của Vương gia.
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Bất quá lão bà bà nói chuyện tốt như vậy, Trần Hạo tự nhiên cũng không ngốc, vội vàng phất tay thu tượng Chân Vũ Đế Quân vào, cười nói:
- Bà bà đã nói như vậy, vậy vãn bối đương nhiên không có ý kiến.
Ánh mắt lão bà bà nhìn Trần Hạo thật sâu một chút, nói:
- Đa tạ tiểu đạo hữu rộng lòng tha thứ, ta thiếu ngươi một ân tình, ngày sau nếu có cần, có thể tới Thiên Sơn Phiêu Miểu Phong Vân Quang Động tìm ta, lão bà tử cũng coi như có chút bản sự, có lẽ có thể giúp ngươi một hai.
Miệng thảo luận, lão bà bà liền nhìn về phía Dương Hòa Húc hoảng sợ bất an nói:
- Tuyền nhi, còn không ra.
Dương Hòa Húc không dám do dự, khí tức màu đỏ trên thân trực tiếp thoát ly thân thể, hóa thành một nam tử cổ trang, bay thấp tới trước mặt lão bà bà, cúi đầu nói:
- Tuyền nhi bái kiến bà bà.
- Hừ, trăm năm dạy bảo đều uổng phí, Thanh nhi nghĩ lung tung, ngươi cũng làm loạn, tá thân chuyển thế chi pháp là thứ các ngươi có thể làm sao? Nhân quả tuần hoàn, nghiệp lực gia thân, hiện tại oán hận trên thân các ngươi chất chứa thâm hậu, muốn tu thành chính quả sợ là khó hơn.
Nam tử cổ trang vội vàng nói:
- Thanh nhi thật muốn tiếp tục làm người, mà lại đã hợp thai. . .
- Không cần nói, mượn thân chuyển thế có tam kiếp, hợp thai chỉ là sơ bộ, bằng chút bản lãnh các ngươi này căn bản chính là si tâm vọng tưởng, ta sẽ đem Thanh nhi tách rời khỏi người mang thai. Sau khi trở về, các ngươi tu thiện công trăm vạn cho ta, trừ khử nghiệp lực.
Lão bà bà cắt lời cổ trang nam tử.
Nam tử cổ trang không dám phản bác, lần nữa cúi đầu:
- Tuyền nhi biết sai.
Lúc này, lão bà bà lại nhìn về phía Trần Hạo, cười nói:
- Tiểu đạo hữu, vật ký túc của Tuyền nhi ở trên thân thể ngươi, vật này là căn bản để bọn nó náu thân, còn ba búi tóc đen bị Tuyền nhi mang, đây là tam chuyển âm thân lão bà tử luyện, lưu lại trong tay ngươi cũng vô dụng. Không bằng để lão bà tử trao đổi cùng ngươi, thấy thế nào?
Trần Hạo nào dám phản đối.
Có thể ngạnh kháng địa khí Tình Ma, nhưng trước mặt lão bà bà này lại như học sinh tiểu học, lão bà bà này tuyệt đối lợi hại vô biên rồi.
- Bà bà không cần khách khí như thế, ta cũng là mơ mơ hồ hồ mới cầm tới tay, nếu là đồ vật của bà bà, vãn bối đương nhiên phải hoàn trả.
Nói xong, Trần Hạo phất tay thả mộc điêu trẻ con và chiếc giường ra.
Lão bà bà mỉm cười vẫy gọi, mộc điêu trẻ con cùng đầu tóc dài đến mấy trượng bên trong giường bay vào trong tay áo lão bà bà.
Sau đó lão bà bà mở miệng nói:
- Nếu ngươi đã lấy được vậy không thể tay không trở về, tiểu đạo hữu vẫn chọn lựa mấy món đi, có lẽ đối với ngươi hữu dụng.
Nói xong, lão bà bà lần nữa phất tay, trong nháy mắt lít nha lít nhít chừng mấy trăm kiện đồ vật lơ lửng, mỗi một kiện đều chớp động quang mang.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất