Chương 232: Bị Dao Động
Hưu!
Đại đao xuyên qua thân thể Quỷ Ngô, giống như cắt đậu hũ, dễ như trở bàn tay.
Một nháy mắt, thân thể Quỷ Ngô một phân thành hai, nửa thân thể trước chui xuống dưới đất không thấy đâu, nửa thân thể phía sau nhảy loạn trong huyệt động, không ngừng co giật.
Trung niên tu sĩ:
- . . .
O o o!
Gà ngốc ở một bên xem Miêu tỷ đại phát thần uy, lập tức hai mắt phát sáng, vui vẻ vỗ cánh, chạy như bay đến cạnh một nửa thân thể Quỷ Ngô. Kêu một tiếng với nửa thân thể Quỷ Ngô, tiếng kêu này ẩn hàm một loại ba động, trùm lên thân thể qủy rết, quỷ rết vốn đang không ngừng co giật lập tức nhỏ đi một vòng.
Gà ngốc tiếp tục kêu, Quỷ Ngô tiếp tục thu nhỏ, chỉ trong một chốc, một nửa thân thể Quỷ Ngô vốn dài hơn hai mét đã nhỏ bằng ngón tay cái, gà ngốc trực tiếp mổ một phát, trực tiếp nuốt xuống, sau đó lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Trung niên tu sĩ:
- . . .
Bạch Lộ:
- . . .
Trần Hạo cũng tò mò nhìn gà ngốc.
Con hàng này chết sống muốn tới đây, không biết ăn được Quỷ Ngô kia, có biến hóa gì không.
Hắn chằm chằm nó một lát. . .
Má nó, thế mà lại không có biến hóa gì! Quỷ Ngô kia đối với ngươi không phải chỉ là mỹ thực thôi chứ?
Trần Hạo đen mặt lại.
Vì ăn một bữa mà chịu nguy hiểm lớn như thế, đáng giá không?
Đúng lúc này, gà ngốc đột nhiên kêu lên một tiếng, đầu gà ngẩng cao, cánh giương ra, sau đó giơ một chân lên, tạo thế Kim Kê Độc Lập.
Chợt, mào gà của gà ngốc sáng lên.
Thật sự là đang phát sáng, vầng sáng màu đỏ tím, thuần khiết, dương cương.
Cùng lúc đó, âm khí trong Địa Sát ở mấy mét xung quanh gà ngốc trực tiếp bị bắn ra, không thể nào tiếp cận.
Trần Hạo mở to hai mắt nhìn, thật sự có hiệu quả, Tiểu Hoàng nhà ta thật trâu bò!
Đúng lúc đang vô cùng mong chờ, đột nhiên vầng sáng đỏ tía ở mào gà. . . tắt.
Trần Hạo:
- . . .
Gà ngốc không cam lòng tiếp tục đứng thẳng, sau một lúc lâu, gà ngốc vô cùng đáng thương nhìn về phía Trần Hạo, ủy khuất kêu một tiếng.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Mẹ nó, một nửa thân thể Quỷ Ngô mà không đủ dùng sao?
Thế nhưng nhìn dưới mặt đất, một nửa thân thể kia đã sớm chạy không còn bóng dáng.
- Khụ khụ, Tiểu Hắc, có thể đuổi kịp không?
Trần Hạo nhìn về phía mèo mun.
Mèo mun liếc hắn một cái. Ta có thể chém đứt một nửa thân thế nó, đã tận lực lắm rồi!
Trần Hạo gượng cười, nhìn về phía gà ngốc nói:
- Đừng nóng vội, một nửa thân thể đã ăn được rồi, một nửa còn lại không chạy được.
Gà ngốc đành phải buồn bã gục đầu xuống.
- Khụ khụ, vị đạo hữu này, bần đạo tên là Lăng Phong, đây là sư muội tôi, cũng là đạo lữ của bần đạo, Lăng Nguyệt, xin chào đạo hữu.
Đúng lúc này, nam trung niên tu sĩ đã lấy lại tinh thần, đè lại tâm tình chấn kinh đối với một mèo một gà đi tới gần Trần Hạo, chắp tay hành lễ. Nữ tu sĩ trung niên bên cạnh Lăng Phong cũng hành lễ.
Trần Hạo cũng đáp lễ lại:
- Vãn bối Trần Hạo, chào hai vị đạo hữu.
- Trần Hạo? Cậu là người không dựa vào Linh Thạch, tự dựa vào sức mình Nhập Đạo!
Nghe được Trần Hạo nói tên mình, Lăng Phong kinh ngạc hỏi.
Trần Hạo cũng kinh ngạc:
- Lăng Phong đạo hữu biết vãn bối?
Lăng Phong cười nói:
- Đâu chỉ là biết, quả thực tên đạo hữu như sấm bên tai, dù sao hiện tại đạo hữu là người thứ sáu ở giới tu hành không dựa vào Linh Thạch mà Nhập Đạo, Cổ Đạo Toàn tiền bối giới thiệu cậu với người trong Đạo môn, muốn mấy vị cao nhân mà ông ta quen biết chiếu cố đến cậu. Bây giờ các tiền bối trong các phái của Đạo môn đều mong cậu có thể phá vỡ hạn chế, nhập đạo Tiên Thiên đấy.
Trần Hạo nghe thế toàn thân toát mồ hôi, Cổ Đạo Toàn tiền bối thật là rất nhiệt tình!
- Trần đạo hữu, tại sao cậu lại tới hang động dưới đất này?
Lăng Phong tò mò hỏi.
Trần Hạo cười nói:
- Khi vãn bối bắt đầu hành đạo, có đi ngang qua Đông Dương, biết được chuyện về hang động dưới đất này nên muốn đến giúp đỡ một chút. Nhưng giữa đường vãn bối gặp được Bạch Lộ đạo hữu, biết được một chút nội tình, cũng không biết hai vị đạo hữu có biết hay không.
Lăng Phong liếc qua Bạch Lộ, cười nói:
- Chúng tôi trực tiếp được phái đến đây, mục tiêu chính là bắt con Quỷ Ngô kia, chẳng lẽ còn có tin tức gì khác?
Trần Hạo liền thuật lại tin tức biết được từ trong miệng Bạch Lộ.
Nghe được tin tức này, thần sắc Lăng Phong và Lăng Nguyệt lập tức trở nên cổ quái, sau đó Lăng Phong vội vàng nói:
- Trước đó có một vị đồng đạo bị hung linh phục kích, chút nữa thì bỏ mình, còn tưởng rằng là trước đó hung linh trộm đến, không nghĩ tới chuyện lại là như vậy, đạo hữu, sợ là chúng tôi không thể đồng hành cùng cậu, tin tức này, tôi cần về hồi bẩm với môn phái, để những đạo hữu khác cùng nhau đến đây đề cao cảnh giác.
Trần Hạo cười nói:
- Không sao, đạo hữu cứ làm việc của mình đi, vãn bối sẽ tiếp tục đuổi theo Quỷ Ngô kia.
Đợi sau khi Lăng Phong và Lăng Nguyệt rời đi, Trần Hạo nhìn về phía gà ngốc nói:
- Ngươi có thể khóa chặt khí tức của Quỷ Ngô hay không?
Gà ngốc nhìn thoáng qua hang động, đầu gà rủ xuống.
Hang động dưới đất này, thực sự là bốn phía thông suốt, chỗ Quỷ Ngô chui xuống dưới là một đầu hang động, mà trong hang động này có Địa Sát chi khí hỗn loạn vô hình, lúc này khí tức Quỷ Ngô đã sớm tán loạn, sao có thể khóa chặt.
Trần Hạo trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
- Con Quỷ Ngô này bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ không cam tâm rời đi, nhất định muốn ở lại để tranh đoạt Địa Sát Hỏa Quả, Bạch đạo hữu, chúng ta tiếp tục đi xuống đi.
Cùng nhau đi tiếp, còn chưa đi được bao xa đâu, đột nhiên Trần Hạo biến sắc, hắn phát hiện mấy người ngã trên mặt đất.
Vội vàng đi qua xem xét, Trần Hạo sửng sốt.
Những người ngã trên mặt đất, thân mặc đạo bào, thân thể khô gầy, chết không nhắm mắt, thoạt nhìn như bị hút hết sinh cơ huyết nhục, đến hồn phách cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi Lăng Phong và Lăng Nguyệt cũng chưa nói có người chết mà? Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết?
- Không đúng, hình như mình bỏ sót thứ gì rồi.
Trong lòng Trần Hạo nhảy một cái, hắn vội vàng suy nghĩ
Một lát sau, Trần Hạo đột nhiên nhảy lên, sau đó thân ảnh nhanh chóng chạy đi, đuổi theo hướng Lăng Phong Lăng Nguyệt rời đi.
Nhưng đuổi theo được khoảng trăm mét, Trần Hạo nhìn mấy nhánh rẽ trong hang động, sát khí kia đã che dấu khí tức Lăng Phong và Lăng Nguyệt, không phân biệt được hướng đi của họ. Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Chết tiệt, lão tử bị khí tức pháp lực thuần khiết trên người bọn họ lừa gạt!
Hai đồng đạo này không phải người tốt!
Bây giờ Trần Hạo mới nhớ tới, mặc dù hai trung niên tu sĩ kia tu hành Đạo môn pháp thuần khiết, nhưng trên người bọn họ lại mang theo tà khí.
Mới đầu Trần Hạo còn nghĩ rằng họ bị khí tức của Quỷ Ngô xâm nhập hoặc là bị nhiễm khí tức trong hang động.
Nhưng nghĩ lại hành vi của hai người, liền thấy không bình thường.
Với tu vi của bọn họ, mỗi một người đều có đạo hạnh hai mươi năm trở lên, khi hai người liên thủ, cho dù không đánh chết được Quỷ Ngô kia, cũng không nên là giằng co mãi, trừ phi, bọn họ muốn. . . bắt sống.
Sau đó, nghe được mình nói tới Địa Sát Hỏa Quả, khi đó Lăng Phong và Lăng Nguyệt lộ ra vẻ cổ quái, rồi hai người nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Nếu như mình không nghĩ sai, hai kẻ đó không chừng chính là kẻ trộm ở hang động dưới đất này.
Ngọa tào, kinh nghiệm giang hồ của mình quá ít, hơn nữa luôn gặp được tu sĩ chính phái, đồng đạo hiền lành, Trần Hạo vẫn luôn giữ vững tín nhiệm với mọi người.
Bây giờ lại bị lừa một vố, trong lòng Trần Hạo vừa tức vừa buồn bực.
Xem bộ dáng của hai kẻ kia, có lẽ là muốn đánh chủ ý vào Địa Sát Hỏa Quả, chờ xem, nếu gặp lại, ca nhất định phải nói chuyện thất tốt một phen.