Chương 233: Hồng Bào Hỏa Quỷ
- Đại sư sao thế?
Bạch Lộ, mèo mun cùng gà ngốc chạy tới sau, thấy sắc mặt Trần Hạo khó coi, Bạch Lộ tò mò hỏi.
Trần Hạo lắc đầu:
- Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.
Tiếp tục đi sâu vào trong, mấy canh giờ sau, trước mắt bọn họ xuất hiện một mảnh hỏa hồng chi sắc.
Hỏa hồng sắc này là màu của Sơn Thạch, giống như dung nham đọng lại, tỏa ra hồng quang, tỏa ra ánh sáng khiến không gian dưới đất sáng tỏ.
Đến nơi này, Bạch Lộ mở miệng nói:
- Đại sư, nơi này chính là bên ngoài hỏa mạch, tiếp tục đi đến phía trước, chính là trung tâm hỏa mạch, bên kia rất nguy hiểm, cho dù chỉ là một đốm lửa cũng có thể hòa tan kim thiết, đại sư nhất định phải cẩn thận.
Trần Hạo cười nói:
- Đa tạ nhắc nhở, nhưng Bạch đạo hữu bây giờ đang ở trạng thái yêu hồn, hỏa khí ở đây mạnh như vậy, không có ảnh hưởng với ngươi sao?
Bạch Lộ nói:
- Đại sư yên tâm, thiếp thân là hậu duệ Hỏa Giao, trời sinh có thể ngự hỏa.
Trần Hạo giật mình, trong lòng khẽ suy nghĩ.
Hỏa Giao hậu duệ, nếu lột da ra, chẳng phải là cũng có ngự hỏa chi năng? Cái này nếu luyện thành pháp bào, lại khai quang, chậc chậc, đây chính là bảo bối thủy hỏa bất xâm trong truyền thuyết, ca cũng lời to.
Đang muốn tiếp tục đi, đột nhiên mèo mun kêu lên một tiếng, trong tiếng kêu lộ vẻ ngưng trọng.
Gà ngốc cũng đồng thời biểu hiện ra động tác cảnh giác.
Trần Hạo dừng lại quan sát một chút, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, nhìn về phía trước, chỉ thấy một hồng ảnh gào thét bay đến, tốc độ cực nhanh.
Khi đến gần, hồng ảnh hạ xuống đất, hóa thành một bóng người áo bào đỏ.
Người này là nam, nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, mặc xuyên giáp.
- Hung linh!
Bạch Lộ kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo bản năng lui ra sau mấy bước, vẻ mặt hơi sợ.
Vẻ mặt Trần Hạo không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong lòng đang âm thầm kinh hãi.
Hung linh áo bào đỏ này, không chỉ có sát khí bức người, mà trên người có một lực lượng cực kì bạo ngược, khiến hắn có cảm giác uy hiếp.
- Trung tâm hỏa mạch, người sống dừng bước, đặt chân một bước, thập tử vô sinh.
Hung linh áo bào đỏ nhìn nhóm Trần Hạo một lượt, lạnh lùng mở miệng.
Trần Hạo nhíu mày, không chút yếu thế nói:
- Đây là nhà ngươi sao? Ngươi nói không cho người đi vào thì ta không được vào sao? Ngươi là thứ gì.
Hung linh áo bào đỏ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, nó hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp công kích.
Trần Hạo đã sớm đề phòng, cũng không lui lại, vận chuyển pháp lực ngưng tụ ở hai tay, đánh ra Chưởng Tâm Lôi.
Ầm một tiếng, điện quang chớp động, chưởng của Trần Hạo và hung linh áo bào đỏ va vào nhau.
Khi hai lực lượng va chạm vào nhau lập tức bùng ra, Trần Hạo phải lui về sau hai bước, hung linh áo bào đỏ thì bay ngược ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn không tổn hao gì.
Ánh mắt quỷ dị nhìn Trần Hạo, hung linh áo bào đỏ nhếch miệng cười một tiếng:
- Chưởng Tâm Lôi? Có chút đạo hạnh, nhưng chỉ dựa vào chút bản lĩnh này, ngươi còn chưa đủ tư cách tranh đoạt Địa Sát Hỏa Quả, khuyên ngươi một câu, tốt nhất cút đi, nếu ngươi nhất định tiến vào hỏa mạch, chính là bãi săn của ta, đừng trách ta không nói trước.
Dứt lời, hung linh áo bào đỏ khẽ lắc một cái, hóa thành hồng quang, trong nháy mắt phóng đi.
Nhìn hồng quang biến mất, Trần Hạo nhíu mày.
Hung linh này thật hung ác, quỷ vật bình thường khi đối mặt với Chưởng Tâm Lôi như là chuột thấy mèo, hoàn toàn bị khắc chế.
Thế nhưng hung linh áo bào đỏ này lại không bị tổn thương chút nào, Chưởng Tâm Lôi vốn là khắc tinh của quỷ vật, nhưng với nó lại vô hiệu!
- Đại sư, đây là một trong tam đại Quỷ Vương Mang Sơn - Hồng Bào Hỏa Quỷ, chết vì bị lửa đốt cháy, âm hồn hấp thu hỏa độc, hóa thành hung linh, nó có thể ngự hỏa, có rất nhiều pháp thuật Đạo môn vô hiệu đối với nó, chỉ có thần thông đạo pháp Thủy hệ mới có thể khắc chế nó.
Bạch Lộ yếu ớt mở miệng.
Trần Hạo sững sờ.
Đậu xanh, Hồng Bào Hỏa Quỷ! Đây không phải là một trong những hung linh Ngũ Hành chứ! Loại hung linh này có thể hình thành cũng cần thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu không rất khó xuất hiện.
Mẹ kiếp, lại là một kẻ khó dây dưa!
Trần Hạo nhức đầu.
Quỷ bình thường, không quản nó là ác quỷ hay lệ quỷ, Chưởng Tâm Lôi đánh ra một cái không chết cũng tàn phế. Thế nhưng loại hung linh Ngũ Hành này, ngoại trừ đạo pháp chuyên môn khắc chế, nó căn bản không sợ đạo pháp khác, trừ phi có thể tu luyện đạo pháp thần thông tới cảnh giới cực cao, vượt qua hạn chế Ngũ Hành.
Thế nhưng người có thể tu luyện tới cảnh giới đó, cũng phải là người có thâm niên tu hành, chỉ là Hồng Bào Hỏa Quỷ tại sao đi theo con đường này chứ.
Ngẫm lại bản thân hắn nắm giữ pháp thuật thần thông Thủy hệ cũng chỉ biết Tụ Thủy Thuật, đây chỉ là một pháp thuật nhỏ, ngoại trừ khi khát nước thì ngưng tụ một vốc nước để giải khát thì chẳng có tác dụng gì nữa, làm sao có thể đối phó Hồng Bào Hỏa Quỷ?
Chẳng lẽ lại phải mời đế quân? Không được, quá mất mặt, tùy tiện gặp một đối thủ đã phải dùng đại chiêu mời đế quân, chẳng phải chứng minh mình quá vô năng? Hơn nữa cứ luôn làm phiền đế quân, ông ta cũng sẽ không vui.
Trần Hạo nhìn về phía mèo mun, hỏi:
- Tiểu Hắc, ngươi có thể ăn Hồng Bào Hỏa Quỷ này không?
Mèo mun:
- . . .
Trực tiếp quay đầu không thèm nhìn Trần Hạo.
Nếu có ta thể ăn, còn cần ngươi nói à, ta đã sớm mở miệng.
Trần Hạo bất đắc dĩ, nhìn về phía Bạch Lộ nói:
- Bạch đạo hữu, không biết ngươi có thể nói một chút với vị Khâu Yêu kia hay không, chúng ta đến đây không phải muốn đoạt Địa Sát Hỏa Quả, ngược lại còn có thể giúp nó, có thể mở cho chúng ta một con đường hay không.
Bạch Lộ yếu ớt nói:
- Đại sư, đã lâu rồi thiếp thân cũng không nhìn thấy Khâu Yêu tiền bối, cũng không biết bây giờ ngài ấy ở nơi nào.
Trần Hạo im lặng.
Kiểu gì cũng không được, cũng không thể thật sự quay đầu trở về chứ? Phải xử lý con gà ngốc kia thế nào? Thật vất vả mới gặp được một thứ có thể trợ giúp nó, kết quả mới ăn một nửa, bây giờ nếu thật sự quay về, nó sẽ oán chết mình.
Hơn nữa, còn có nhiệm vụ của Bạch Lộ nữa, Vãi Đậu Thành Binh đó, đây chính là một trong những thần thông trong truyền thuyết Thiên Cương Tam Thập Lục Biến, cứ từ bỏ như vậy, Trần Hạo có chút không cam tâm.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo cắn răng nói:
- Chúng ta tiếp tục đi.
Bạch Lộ kinh hỉ nói:
- Đại sư có biện pháp đối phó với Hỏa Quỷ sao?
Trần Hạo nói:
- Ta không có biện pháp đối phó với nó, nhưng nếu nó muốn đối phó với chúng ta cũng không dễ dàng, trước tiên đi qua nhìn rồi tính. Dù sao Địa Sát Hỏa Quả cũng không phải chỉ có mình nó nhớ thương, cơ hội luôn luôn có.
Bạch Lộ thở phào một hơi, nó cũng lo lắng Trần Hạo sẽ bỏ dở giữa chừng mà quay về, đến lúc đó thân thể của nó sao có thể đòi lại? Nó cũng không thể tiếp tục ở lại hang động dưới đất này trốn đông trốn tây được, thời gian ở đây đã hơn tám mươi năm, nó trốn đủ rồi.
Tiếp tục đi về phía trước, qua nửa giờ, Trần Hạo đã thấy hỏa mạch.
Lần đầu tiên nhìn thấy hỏa mạch, Trần Hạo ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Một tầng không gian bao la, từng gò núi chập trùng, ở giữa gò núi là dung nham chảy xuôi, tựa như một dòng sông, cuồn cuộn không dứt.
Dung nham đỏ sậm, ẩn chứa lực lượng hỏa khí mênh mông, chấn động lòng người.
Mà giữa lòng dung nham thỉnh thoảng toát ra từng đoá hỏa tinh màu đỏ thẫm, tưởng rằng bình thường, nhưng Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn nhìn ra, hòa tinh là do dung nham hỏa khí ngưng tụ, dù là một viên nhỏ như hạt gạo cũng có thể so với hỏa đạo thần thông bình thường!
Nếu như bị hỏa tinh này đánh trúng, thì cho dù có Linh Khí pháp y hộ thân, cũng sẽ trực tiếp bị xuyên thủng, không chết cũng phế.
Quả nhiên lực lượng căn bản nhất của đất trời mới là thứ đáng sợ nhất, dù là một tơ một mảnh trong đó, tu sĩ tầm thường tu luyện cả một đời cũng khó sánh được.
Trong lúc trong lòng đang rung động, đột nhiên ánh mắt Trần Hạo nhíu lại.
Hắn thấy được Hồng Bào Hỏa Quỷ.
Gia hỏa này đứng trên một gò núi, hai tay khoanh lại, ánh mắt băng lãnh về phía Trần Hạo, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hiển nhiên, Trần Hạo không nghe lời khuyên, đã tiến vào danh sách tử vong của nó.