Chương 234: Quả Thật Trùng Hợp
A, mặc dù thời gian tu hành của ca không dài, nhưng không phải ai muốn giết là có thể giết, mặc xác ngươi, có bản lĩnh thì đến đánh.
Trần Hạo bĩu môi, không nhìn Hồng Bào Hỏa Quỷ nữa, sau đó nhìn về phía Bạch Lộ nói:
- Địa Sát Hỏa Quả ở đâu?
Bạch Lộ lắc đầu nói:
- Địa Sát Hỏa Quả ở trong dung nham hỏa mạch, không có rễ, được hỏa khí bồi dưỡng, trừ khi đến thời kì thành thục, hàng năm chỉ có mấy ngày mới có thể nổi lên. Hiện tại hỏa quả hẳn là ở sâu dưới hỏa mạch, không thể nhìn thấy được.
Trần Hạo sững sờ:
- Vậy bạch cốt tinh chiếm thân thể ngươi ở đâu?
Bạch Lộ tức giận nói:
- Bản thể của ta có thể ngự hỏa, sau khi nó chiếm được, nó có thể chui vào trong dung nham, hiện tại cũng chỉ có nó mới biết hỏa quả ở đâu.
Trần Hạo im lặng.
Nói nửa ngày, đến cái bóng của nó cũng không thấy thì ta phải giúp ngươi thế nào?
- Ngươi xác định hỏa quả sẽ thành thục trong mấy ngày tới?
Trần Hạo hỏi.
Bạch Lộ gật đầu:
- Ta nghe Khâu Yêu tiền bối nói, trước khi hỏa quả thành thục sẽ xảy ra dị tượng, trước đó hỏa mạch chấn động mấy lần, đây chính là dấu hiệu.
Trần Hạo sững sờ.
Hỏa mạch chấn động. Lúc trước ngọn núi kia bị lở đất, không là do chấn động ở đây gây ra chứ?
Mẹ nó, thật đúng là quanh co lòng vòng, mọi việc đều có thể giải thích.
- Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể chờ ở nơi này, được rồi, chúng ta tìm chỗ an toàn trốn đã, ta nghĩ trong Đạo môn cũng sẽ có người phát hiện ở nơi này có thiên tài địa bảo xuất thế, có lẽ rất nhanh sẽ có người tới, đến lúc đó chúng ta đục nước béo cò, trước tiên tiêu diệt Quỷ Ngô, lại sau đó lại giúp ngươi đoạt lại thân thể.
Trần Hạo suy tư một chút rồi quyết định.
Bạch Lộ muốn nói lại thôi, nó rất muốn hỏi tai sao trước tiên lại bắt Quỷ Ngô ngô, sau đó mới giúp nó?
Nhưng Trần Hạo có thể giúp nó đã là ân tình thật lớn, ai trước ai sau, đại sư định đoạt là được.
Sau đó Trần Hạo tìm một chỗ cách dung nham mấy chục mét, cắm trại ở đó.
Nơi này vừa vặn có thể tránh thoát dung làm tổn thương, phía sau cũng có đường lui, một khi xảy ra vấn đề gì, cũng thuận tiện chạy trốn.
Mặc dù nhu cầu của gà ngốc và nhiệm vụ của Bạch Lộ rất quan trọng, nhưng Trần Hạo vẫn phải suy nghĩ, nếu chuyện không theo ý mình, bảo mệnh vẫn quan trọng nhất.
Không thể vì lợi ích nhất thời, mà lấy mạng sống ra đánh cược, như thế không có lời.
Sau khi dừng lại, Trần Hạo nhìn quanh bốn phía, lại hỏi:
- Kỳ quái, hung linh kia cũng ở đấy, thế Khâu Yêu đâu?
Bạch Lộ có chút mờ mịt:
- Ta không biết, lần cuối cùng nhìn thấy Khâu Yêu tiền bối là hơn một năm trước, lúc đó ngài ấy ở cùng người áo đen, sau đó ta bị người áo đen hù dọa nên bỏ chạy.
Trần Hạo:
- . . .
Xem ra việc tranh đoạt hỏa quả này cũng cuồn cuộn sóng ngầm đây, Khâu Yêu kia mời mấy kẻ đến giúp đỡ, lại rơi vào tình trạng tách rời, hung linh và Quỷ Ngô đơn độc hành động, Khâu Yêu và người áo đen còn có điệp yêu kia lại biến mất không thấy đâu, khẳng định là bọn chúng đang mai phục ở một chỗ âm thầm, xem xét tình hình để ra tay.
A, may mắn ca đến đây không phải để tranh đoạt hỏa quả, các ngươi tùy tiện, ta ở phía sau cổ vũ cho các ngươi.
Cười một tiếng, Trần Hạo lấy thức ăn nước uống ra, cứ ngồi xuống như vậy, một bên vừa ăn vừa quan sát hung linh ở bên kia.
Đứng trên một cái gò núi, hung linh khoanh hai tay, lực lượng bạo ngược đáng sợ trên thân nó không ngừng tỏa ra, theo từng nhịp lực lượng tỏa ra, từng sợi hỏa khí ở bốn phía vây tới, bị nó hút vào trong thân thể.
Khi hỏa khí nhập thể, lực lượng bạo ngược liền mạnh thêm một phần.
Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Gia hỏa này chẳng lẽ là đang tu luyện ư? Nhưng kiểu tu luyện này có phải là quá nhanh không, tu luyện một chút đã mạnh thêm được một ít, cứ tiếp tục như thế, để ngươi tu luyện trong một năm nửa năm, ngươi chẳng phải sẽ thiên hạ vô địch? Còn tranh hỏa quả cái gì?
Không đúng, đây không phải là đang tu hành, đây là quỷ hỏa thần thông!
Trong đầu Trần Hạo hiện lên tin tức về hung linh Ngũ Hành.
Hung linh Ngũ Hành, do Ngũ Hành sinh ra, thân thể chứa Ngũ Hành chi lực Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Mỗi một hung linh Ngũ Hành đều có thể khống chế một loại lực lượng, Hồng Bào Hỏa Quỷ này có thể khống chế hỏa diễm, nó là hung linh, đương nhiên khống chế được dị chủng hỏa diễm, cũng chính là quỷ hỏa.
Giờ phút này nó hấp thu hỏa khí của hỏa mạch, khẳng định là đang dùng quỷ hỏa thần thông.
Đây là đang chuẩn bị đại chiêu à!
Mẹ nó, đánh nhau với ngươi, cũng không chiếm được chỗ tốt, đại chiêu này của nó không thể đỡ, vẫn là để người khác đánh cùng ngươi xong rồi tính, đến lúc đó xem Tiểu Hắc có thể tranh thủ chỗ trống hay không.
Trong lòng đang nghĩ mien man, đột nhiên mặt đất lại run rẩy.
Trần Hạo sợ hãi, động đất!
Hắn vội vàng đứng lên xem xét, quả nhiên, mặt đất đang không ngừng run run, mà dòng dung nham cũng sôi trào, nhanh chóng di chuyển.
Bạch Lộ vội vàng nói:
- Đại sư, là hỏa quả, nó sắp thành thục rồi.
Trần Hạo nói:
- Bình tĩnh, chúng ta đến không phải vì hỏa quả, không cần gấp gáp.
Mà lúc này, Hồng Bào Hỏa Quỷ cũng mở mắt, ánh mắt liếc về phía Trần Hạo, thân ảnh hóa thành một đạo hồng quang gào thét bay đi.
Trần Hạo cười nói:
- Ngươi nhìn, có người dẫn đường cho ta kìa, chúng ta đi theo ở phía sau, yên tâm đi, chỉ cần có cơ hội, ta khẳng định giúp ngươi đoạt lại thân thể.
Bạch Lộ:
- . . .
Vì sao nó lại có dự cảm bất tường, nói như vậy là nếu không có cơ hội, ngươi có phải sẽ mặc kệ ta hay không?
Đi theo sau Hồng Bào Hỏa Quỷ tầm mười phút, Trần Hạo thấy Hỏa Quỷ dừng lại.
Mà tới nơi này, Trần Hạo liền phát hiện, giữa dòng dung nham xuất hiện một vòng xoáy chậm rãi chuyển động. Giữa vòng xoáy, mùi thơm nồng nặc lượn lờ trong không khí.
Ngửi được hương thơm này, tinh thần Trần Hạo chấn động, cảm giác mệt mỏi khi đi lại trong hang động dưới đất này đều giảm bớt không ít.
Mà gà ngốc và mèo mun cũng sáng mắt lên, dáng vẻ kia tựa như rất muốn đoạt được.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ chuyển, nhìn mèo mun gà ngốc nói:
- Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta không phải hỏa quả, là Quỷ Ngô và bạch cốt tinh chiếm thân thể Bạch Lộ, đợi chút nữa các ngươi cũng đừng hồ nháo mà đi đoạt hỏa quả.
Mèo mun nhìn gà ngốc một chút.
Gà ngốc kịp thời phản ứng, liên tục gật đầu, tỏ vẻ ta chỉ cần Quỷ Ngô kia thôi.
Sau đó mèo mun thu liễm khí thế lại, nhẹ gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Trần Hạo thở dài một hơi, đồ vật tốt ai cũng muốn, nhưng cũng phải nhìn tình huống, nếu không đồ vật còn không cướp được, lại trở thành bàn đạp cho những người khác, thế thì bi ai lắm.
Giờ phút này, theo sự khuếch tán của hương khí, có thêm rất nhiều khí tức xuất hiện.
Ở phía đối diện với Trần Hạo, một đám tu sĩ từ trong hang động đi ra, ở góc nghiêng đối diện với hắn, Quỷ Ngô chậm rãi bò lên.
Sau đó. . . Hai người từ trong hang động bên cạnh Trần Hạo đi ra, chính là Lăng Phong Lăng Nguyệt.
Trần Hạo:
- . . .
Lăng Phong Lăng Nguyệt:
- . . .
Ha ha, thật là trùng hợp, là ai đưa ngươi đến cạnh ta, đây chính là duyện phận đấy.
Nhìn Lăng Phong Lăng Nguyệt, Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- A, là hai vị đạo hữu Lăng Phong Lăng Nguyệt này, trùng hợp như vậy, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Lăng Phong Lăng Nguyệt đầu tiên là cảnh giác nhìn Trần Hạo, nhưng thấy hắn không lộ vẻ địch ý, hai người nhìn chăm chú một lúc, sau đó Lăng Phong cười nói:
- Xem ra duyên phận giữa chúng ta và Trần đạo hữu thật không cạn, ồ, đó chính là nơi hỏa quả ẩn tàng hả?
Trần Hạo nói:
- Đúng vậy, nhưng hỏa quả này bị hung linh kia để mắt tới, chư vị cao nhân của Đạo môn cũng đang quan sát, ta cũng chỉ đến xem náo nhiệt, không có ý nghĩ gì, hai vị đạo hữu không biết có muốn tranh đoạt hỏa quả hay không? Nếu như hai vị muốn, ta có thể hộ pháp cho hai người, cuốn lấy hung linh kia, tranh thủ thời gian cho hai vị .
Lăng Phong hồ nghi nói:
- Trần đạo hữu chớ có gạt ta, hỏa quả này chính là thiên tài địa bảo, cho dù trực tiếp ăn, chúng ta cũng có thể tăng mấy chục năm đạo hạnh, ngươi không động tâm?
Trần Hạo nói:
- Cùng là người trong Đạo môn, sao có thể lừa các vị, nếu như đạo hữu không tin, ta lấy đạo tâm phát thệ, nếu ta muốn cướp đoạt hỏa quả thì ta sẽ vô duyên với con đường tu đạo.
Hai mắt Lăng Phong Lăng Nguyệt lập tức sáng rực lên.