Chương 235: Bọ Ngựa Bắt Ve, Hoàng Tước Xếp Hàng
- Không dối gạt Trần đạo hữu, trong tay ta có một tờ đan phương, hỏa quả này chính là chủ dược, nếu đạo hữu giúp ta đoạt được hỏa quả này, đợi sau khi ta luyện chế thành đan, nhất định sẽ dâng lên một nửa.
Lăng Phong tỏ vẻ thành thật nói.
Ồ, đúng dịp như vậy, thấy hỏa quả là ngươi lại có đan phương, nếu ta gặp được Linh Thạch, ngươi có phải muốn nói con của ngươi sắp Nhập Đạo mà còn thiếu Linh Thạch hay không?
Trần Hạo cười nói:
- Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy, chờ hỏa quả xuất thế, ta sẽ cuốn lấy hung linh, hai vị đạo hữu ra tay phải nhanh, để chậm sợ sẽ sinh biến.
- Tất cả phải làm phiền đạo hữu.
Lăng Phong cảm kích nói lời cảm ơn.
Đúng lúc này, vòng xoáy giữa dung nham bắt đầu từ từ mở rộng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vòng màu đỏ tím xuất hiện giữa trung tâm vòng xoáy.
Hỏa quả sắp xuất thế!
Nhìn cảnh này, mặc kệ là tu sĩ hay là yêu vật ở đây, toàn bộ đều dùng mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào trung tâm vòng xoáy, mỗi một kẻ đều chuẩn bị kỹ càng.
Ông!
Rốt cục, tia sáng tím đỏ từ sâu dưới vòng xoáy lộ ra nguyên trạng.
Đây là một tảng đá lớn cỡ nắm đấm, toàn thân đỏ tía, lơ lửng trên vòng xoáy, trên mặt có từng tia từng vết rạn, tựa hồ như muốn nổ tung.
- Động thủ.
Ánh mắt Lăng Phong trong nháy mắt cực nóng, vẻ mặt tham lam, nói một câu với Lăng Nguyệt bên cạnh. Thân ảnh bay vút đi.
Lăng Nguyệt theo sau lưng, hai người đạp không bay lên, bay thẳng về phía vòng xoáy.
- Muốn chết!
Hỏa Quỷ áo bào đỏ lập tức giận dữ, thân ảnh lóe lên, muốn đuổi theo.
- Trần đạo hữu.
Lăng Phong kêu to một tiếng.
Trần Hạo cũng động, móc ra một lá Khu Tà Phù cuối cùng trên thân, kích phát pháp lực, hóa thành một đoàn pháp quang bắn về phía Hồng Bào Hỏa Quỷ.
Hồng Bào Hỏa Quỷ đưa tay bắt lấy, dùng sức bóp nát.
Ba!
Pháp quang vỡ vụn.
Trần Hạo sợ hãi:
- Làm sao có thể, đây là Linh Phù hộ thân lợi hại nhất của ta, thế mà ngươi trực tiếp bẻ vụn, làm sao ngươi có thể mạnh như vậy!
Áo bào đỏ Hỏa Quỷ:
- . . .
Lăng Phong Lăng Nguyệt:
- . . .
Hung hăng nhìn chằm chằm một màn kịch của Trần Hạo, Lăng Phong trầm giọng nói:
- Tế pháp khí.
Lăng Nguyệt không cần hắn nói, phất tay, một huyết hồng khô lâu tà khí bức người từ trong tay bay ra, quay tròn tại chỗ, chỉ trong nháy mắt, từng tia sáng màu đỏ nổ tung bắn ra bốn phía, thế mà không kém công kích.
Hồng Bào Hỏa Quỷ đưa tay ra ngăn cản tia sáng đỏ, nhưng lại bị tia sáng đỏ trực tiếp đánh bay.
Những người trong Đạo môn khác đang chạy tới cũng bị tia sáng màu đỏ phát ra từ huyết hồng khô lâu ngăn chặn.
Mà Lăng Phong thì thừa cơ xoay về phía vòng xoáy, đưa tay chụp vào tảng đá đỏ tía kia.
Mắt thấy hỏa quả đã tới tay, trong mắt Lăng Phong lộ vẻ mừng rỡ.
Nhưng đột nhiên dị biến lại xảy ra.
Một cái đầu lâu to lớn từ trong dung nham đột nhiên xuất hiện, há mồm cắn vào thân thể Lăng Phong.
Chỉ nghe rắc một tiếng, nửa người dưới của Lăng Phong đã bị đầu lâu to lớn cắn đứt, máu tươi chảy xuống, rơi vào dòng dung nham bên dưới.
Ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía đầu lâu to lớn. Lăng Phong phát hiện, đây là một đầu lâu cự xà to như thùng nước.
Không đúng, trên đầu của nó nổi lên một cái sừng nhỏ, rõ ràng đây là một đầu xà sắp hóa thành giao!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lăng Phong trước khi mắt hắn biến thành một vùng tăm tối, vì hắn chỉ còn lại một nửa thân thể, nên trực tiếp rơi xuống dòng dung nham, chậm rãi chìm xuống.
- Phong ca!
Chỉ trong nháy mắt mà Lăng Phong đã tử vong, Lăng Nguyệt đuổi theo sau Lăng Phong cũng không kịp trợ giúp.
Mắt thấy đạo lữ của mình bỏ mạng, hai mắt Lăng Nguyệt trợn tròn, bi phẫn đến điên cuồng.
Chết, ngươi chết cho ta!
Lăng Nguyệt khống chế huyết hồng khô lâu, bắn ra từng tia sáng đỏ, công kích đến cự xà.
Hưu hưu hưu!
Tia sáng đỏ bộc phát, rơi vào giữa dung nham khiến bốn phía nổ tung, nhưng khi rơi vào trên thân cự xà, lại chỉ khiến thân thể của nó khẽ vặn vẹo một cái, nhưng không để lại chút tổn thương gì.
Cự xà quay đầu, gầm lên một tiếng, một hồng ảnh từ trong miệng nó bay vụt ra, phanh một tiếng, trực tiếp đâm vào huyết hồng khô lâu, chấn huyết hồng khô lâu đầu vỡ vụn.
Phốc!
Đầu lâu vừa vỡ, Lăng Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người đột nhiên giảm mạnh, thân ảnh lung lay sắp đổ. Sau đó hồng ảnh kia một lần nữa đâm vào trên người nàng, trực tiếp khiến Lăng Nguyệt nổ tung.
Hô!
Hồng ảnh quay đầu, bay vào trong miệng cự xà.
Chỉ trong khoảnh khắc, Lăng Phong Lăng Nguyệt đã chết.
Một đám tiểu côn trùng dám đoạt thức ăn trong miệng cọp đều đáng bị chém giết, cự xà ngẩng đầu lên, miệt thị nhìn bốn phía một vòng.
Bị ánh mắt của nó chiếu tới, mặc kệ là người trong Đạo môn, hay là Trần Hạo đều im lặng đứng nhìn.
Quá đáng sợ!
Đạo hạnh của Lăng Phong Lăng Nguyệt không hề yếu, huyết hồng đầu lâu kia rõ ràng cũng là một Linh Khí rất cường đại, thế mà lại bị hồng ảnh cự xà phun ra, đánh cho trực tiếp vỡ vụn, đây quả thực quá hung tàn!
Bạch Lộ kinh ngạc nhìn cự xà, thì thầm nói:
- Làm sao lại như vậy? Nó thế mà đem Hỏa Giao huyết mạch của ta kích hoạt lên, còn ngưng tụ thành giao đan!
Trần Hạo nghe vậy cười khổ:
- Cái kia, chuyện này, thật sự là không dễ giúp rồi.
Bạch Lộ tỏ vẻ ảm đạm.
Nó còn có thể nói cái gì, thân thể của mình bị người ta tu luyện đến mức chuyển hóa thành giao long, hơn nữa còn ngưng tụ thành giao đan, thế này làm sao mà đoạt lại?
Thấy đám tiểu côn trùng bị hung uy của mình chấn nhiếp, cự xà hài lòng quay đầu, nhìn về tảng đá đỏ tía ở trung tâm vòng xoáy.
Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, bên ngoài tảng đá đỏ tía vỡ tan, lộ ra một tia sáng màu đỏ tía ở bên trong.
Đây chính là hỏa quả sau khi thành thục, sớm một giây cũng không thể phá hư, nếu không tinh hoa bên trong hỏa linh không hoàn thành thuế biến, đến lúc đó đây không phải là hỏa quả, mà là độc quả.
Mắt thấy hỏa quả đã thành thục, cự xà há mồm cắn một phát, một ngụm đã nuốt sống hỏa quả.
Đang định nuốt hỏa quả vào bụng, đột nhiên trong mắt cự xà toát ra vẻ kinh sợ, một tiếng vang trầm truyền ra, miệng cự xà điên cuồng mở lớn, muốn phun ra cái gì, thế nhưng bên trong miệng rắn, một luồng khí lạnh phun trào, trong khoảnh khắc đã đóng băng đầu rắn. Lan tràn xuống thân thể.
Kinh biến này khiến đám người trong Đạo môn và Trần Hạo trợn tròn mắt.
Tình huống này là như thế nào? Hỏa quả có độc?
- Không đúng, đây là, bị cướp!
Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn nhìn, thấy trong vòng xoáy ẩn hiện một điệp ảnh, lắc cánh một cái rồi lại biến mất.
Huyễn thuật!
Trần Hạo híp mắt lại, dùng Âm Dương Nhãn quan sát tỉ mỉ, liền phát hiện, có một tia yêu khí yếu ớt hòa vào Địa Sát chi khí nhanh chóng rời đi.
Mẹ nó, là Điệp Yêu chưa xuất hiện kia!
Trần Hạo nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây quả nhiên là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, Điệp Yêu này thật khôn khéo, hơn nữa nó còn thành thạo huyễn thuật, lừa gạt được tất cả mọi người, ở thời điểm mấu chốt ra tay đoạt bảo vật xong chạy, lại còn hố cự xà một phen! Phải công nhận là điệp yêu này rất lợi hại.
Khi Trần Hạo nghĩ rằng hỏa quả đã thuộc về điệp yêu lại xảy ra dị biến.
Thấy điệp yêu đang muốn bay về phía một hang động, nhưng trong hang động kia có một cỗ hắc khí tràn ra, trực tiếp phá vỡ trạng thái tàng hình của Điệp Yêu, đồng thời đánh bay nó.
Điệp Yêu hiện ra bản thể, lại là một lam hồ điệp lớn bằng trái bóng bàn, đôi cánh vỗ giữa không trung, phát ra từng tia sáng vô cùng lộng lẫy.
Lúc này bị hắc khí công kích, lam hồ điệp không giữ được tư thế bay múa, một tia sáng màu đỏ tía từ trong ngực nó rơi xuống, chính là hỏa quả.
Hỏa quả còn chưa kịp rơi xuống đất, một đạo hồng quang bắn tới, bắt lấy hỏa quả rồi bắn đi.
- Để lại cho bản tọa!
Một thanh âm khàn khàn vang lên, hắc khí mãnh liệt dâng lên, hóa thành một hắc thủ che kín bầu trời chặn đường của hồng quang, hắc thủ hung hăng vỗ xuống, ba một tiếng đã đập hồng quang kia rơi xuống mặt đất, hiện ra nguyên hình, chính là Hồng Bào Hỏa Quỷ.
Mắt thấy hắc thủ che trời kia hạ xuống, Hồng Bào Hỏa Quỷ gầm thét:
- Vu vương, ngươi không giữ chữ tín, bản vương liều mạng với ngươi.
Dứt tiếng, Hồng Bào Hỏa Quỷ bắt đầu bành trướng, hóa thành một quỷ ảnh cao lớn bốn năm mét, răng nanh lộ ra ngoài, hỏa diễm vây quang, nhìn vô cùng dữ tợn.