Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 238: Thần Uy Gà Ngốc và Bạch Cốt Linh Châu

Chương 238: Thần Uy Gà Ngốc và Bạch Cốt Linh Châu

Ồ!
Thế mà bị ta thu! !
Cảm giác được một quả cầu đỏ to bằng miệng chén bị vây trong Tụ Lý Càn Khôn bỗng an tĩnh lại, Trần Hạo cảm thấy như đang nằm mơ.
Cho tới nay, hắn chỉ coi Tụ Lý Càn Khôn là một túi tùy thân có tác dụng trữ vật, dù sao hắn chỉ dùng để đựng đồ, cũng không biết nhiều về Tụ Lý Càn Khôn rõ, nên không thể thể hiện ra chân chính uy năng Tụ Lý Càn Khôn.
Nhưng hiện tại, Trần Hạo cảm giác suy nghĩ của mình đã được đả thông.
Tụ Lý Càn Khôn chính là Tụ Lý Càn Khôn, cho dù không thể khống chế, thì sự trâu bò của nó cũng không thể nghi ngờ, tuy hắn không thể khống chế, nhưng có thể làm kỹ năng bị động, khi người khác đánh tới, hắn thu lại cũng có hiệu quả.
Đúng lúc này, một tia sáng hỏa quả tinh hoa lại bay qua bên người Trần Hạo, Trần Hạo theo bản năng phất tay, sau đó, tia sáng hỏa quả tinh hoa lại biến mất.
Cự xà bị kích thích.
Hỏa quả không có, giao đan vất vả ngưng tụ cũng bị mất, thế này không chỉ canh giữ thất bại, mà còn tổn thất nặng nề!
Tránh thoát khỏi xiềng xích, không quan tâm đến người áo đen đều, cự xà phóng tới Trần Hạo.
Sắc mặt Trần Hạo khẽ biến.
Tụ Lý Càn Khôn có thể thu đồ vật, nhưng không thu được vật sống! Hơn nữa cự xà này lớn như thế, dù nó có thể thu cũng không đủ chỗ để thu vào.
Không có biện pháp, thế thì chạy thôi.
Trần Hạo chạy vụt đi, sử dụng Thiên Cương Bộ phóng đi, chớp mắt đã cách chỗ lúc trước ba bốn mét.
Cự xà sao có thể để Trần Hạo chạy được, cái đuôi khẽ vẩy xuống, thân thể khổng lồ bay trên dung nham, tốc độ cực nhanh. Qua mấy hơi thở, cự xà đã đuổi kịp Trần Hạo, mở to miệng máu cắn xuống.
Trần Hạo bước chân thoáng chuyển, giống như tàn ảnh, xảo diệu tránh thoát miệng rắn, sau đó lật tay xuất ra kiếm gỗ đào, hung hăng chém một kiếm xuống cự xà.
Đinh!
Lực phản chấn rất mạnh khiến kiếm gỗ đào chút nữa đã tuột tay khỏi tay Trần Hạo rơi xuống, hắn cũng bay ngược ra ngoài năm sáu mét.
Cự xà quay đầu, phun ra nuốt vào lưỡi rắn, ánh mắt lạnh lẽo, sát ý tràn ngập.
Trần Hạo:
- . . .
Thật sự đánh không lại! Chẳng lẽ muốn ép ta mời đế quân ra?
Meo ô!
Nhìn thấy cự xà khi dễ Trần Hạo, mèo mun nổi giận, đột nhiên từ phía sau nhảy lên thân cự xà.
Vuốt mèo sắc bén hung hăng cào lên thân cự xà. Đáng tiếc, móng vuốt thép của nó đến xác ngoài của Quỷ Ngô cũng không thể phá mở, nên đối mặt với cự xà, đến một vết tích cũng không thể lưu lại.
Thân thể cự xà khẽ hất lên, mèo mun đã bị đánh bay. Sau đó cự xà tiếp tục đuổi giết Trần Hạo, dáng vẻ không giết chết Trần Hạo thì tuyệt đối không bỏ qua
Ục ục! Ục ục!
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng kêu to vang lên.
Thanh âm trầm thấp lại vang dội. Mơ hồ ẩn chứa một lực lượng cổ quái.
Nghe được thanh âm, động tác cự xà biến thành trì trệ, kinh ngạc nhìn về phía phát ra thanh âm.
Là gà trống.
Gà trống sau khi ăn được cả Quỷ Ngô, giờ phút này đã một lần nữa phát sinh biến hóa, thể hình lại lớn thêm một vòng, mào gà biến thành màu tím sậm, lông gà bóng mượt, đuôi gà cũng dài thêm một đoạn. Nhìn toàn thể, nó đã không còn giống một con gà trống, có khuynh hướng chuyển thành Khổng Tước.
Giờ phút này, gà ngốc liên tục kêu lên, mắt gà nhìn chằm chằm vào cự xà mà không hề sợ hãi.
Cự xà chần chừ nhìn gà trống, có chút cảnh giác!
Ục ục!
Kêu thêm một tiếng, gà ngốc bắt đầu động, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, nhanh chân chạy về phía trước, hướng tới cự xà, bộ dáng kia giống như một người lớn muốn bắt nạt một đứa trẻ con, tràn đầy tự tin.
Cự xà chấn kinh, đang muốn lui ra phía sau, đột nhiên nó kịp phản ứng, mắt xa toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nó thế mà lại bị một tiểu gia hỏa hù dọa, điều này sao có thể! Khí tức của nó, rõ ràng yếu hơn mình rất nhiều, sao có thể là đối thủ của mình?
Cự xà rít lên một tiếng, hung ác nhào về phía gà ngốc.
Vật nhỏ này vì sao lại đem đến cho nó một cảm giác uy hiếp to lớn, nó phải thử một lần để biết.
Trong mắt gà ngốc hiện vẻ khinh thường.
Gà đại gia ta xuất chiến, chưa từng thất bại, ngươi vừa to vừa dài thì giỏi à! Gà đại gia ta mạnh hơn ngươi!
Khi cự xà tới gần, gà ngốc cũng động, nó há mồm phun ra một tia sáng màu xanh biếc, lập tức liền đánh trúng thân thể cự xà.
Lúc đầu cự xà còn có chút kinh hãi, nhưng rất nhanh nó phát hiện ra, tia sáng màu xanh biếc kia đánh vào thân thể nó, không đau không ngứa, hoàn toàn không có chút lực sát thương nào!
Quả nhiên, chỉ là ảo giác của ta, tiểu gia hỏa này, chỉ là. . . cái gì!
Cự xà còn không nghĩ xong, suy nghĩ đã đột nhiên dừng lại.
Cự xà cúi đầu xuống, nhìn về phía thân thể mình, nó phát hiện nơi bị tia sáng màu xanh biếc đánh trúng, đã biến thành. . . tảng đá!
Hơn nữa bộ phận hóa đá này còn không ngừng lan ra, trong khoảnh khắc, cự xà liền cảm giác những vị trí sau khi hóa đá đã mất đi khống chế.
Cự xà:
- . . .
Mẹ nó, một con gà tại sao lại nắm giữ thần thông hóa đá! ! Ngươi là thạch kê sao?
Thế nhưng chuyện này cũng chưa phải là tất cả, sau khi thân thể cự xà hóa đá, mào gà gà ngốc hiện lên một vòng sáng màu tím.
Vòng sáng màu tím này mào gà gà ngốc vù vù bay ra, sau đó lượn mấy vòng bay tới trên đầu cự xà.
Cự xà lập tức hãi hùng khiếp vía, có cảm giác đại nạn giáng xuống.
Đúng, chính là loại cảm giác này! Đây chính là đồ vật khiến nó cảm thấy bị uy hiếp!
Mắt thấy vòng sáng màu tím dần hạ xuống, cự xà muốn trốn tránh, nhưng nó có cảm giác không thể hiểu được kiểu gì cũng không tránh được, trong chốc lát nó đã bị khóa chặt.
Sau đó cự xà quyết định thật nhanh, miệng rắn khẽ mở, một bóng trắng bay ra.
Sau một khắc, vòng sáng màu tím bao vây cự xà, mạnh mẽ siết chặt, không ngừng thu nhỏ, cự xà cũng không ngừng thu nhỏ, sau đó biến thành một tiểu xà.
Gà ngốc vội vàng chạy tới, há miệng muốn mổ xuống.
- Đừng mà!
Bạch Lộ nhìn quá sợ hãi, vội vàng kêu lên một tiếng.
Bị thần thông của gà ngốc dọa sợ ngây người, Trần Hạo cũng kịp phản ứng, vội vàng mở miệng nói:
- Tiểu Hoàng chớ ăn.
Gà ngốc miệng mở rộng, nhìn thoáng qua Bạch Lộ, lại nhìn tới Trần Hạo, tiếc nuối từ bỏ thịt rắn đã đến miệng.
Trần Hạo thở dài một hơi, vội vàng chạy tới, tóm lấy tiểu xà đã hóa đá nửa người, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Sợ chính là sau khi gà ngốc ăn được Quỷ Ngô, hiện tại nó thật lợi hại, trước đó chỉ là một vòng sáng màu vàng nhỏ, đã có thể khắc chế tất cả yêu tà, hiện tại vòng sáng biến thành màu tím, ngay cả cự xà mà hắn không chọc nổi, cũng lập tức bị khống chế, hoàn toàn không thể phản kháng.
Đúng là không sợ thực lực mạnh, chỉ sợ một vật khắc một vật! Tiểu Hoàng nhà ta soái ngây người!
Vui, đương nhiên là bởi vì thân thể Bạch Lộ đã tới tay, nhiệm vụ để lấy được phần thưởng Vãi Đậu Thành Binh hoàn thành trong nháy mắt, đây chính thật là sau cơn mưa trời lại sáng, quá đẹp.
Khi hắn đang kinh hỉ, đột nhiên trong lòng vang lên tiếng báo động, Trần Hạo nhìn lại, chỉ thấy bóng trắng từ trong thân xà bay ra, lúc này đang đứng ở đằng xa, hốc mắt trống rỗng lại toát ra tia sáng màu đỏ, lạnh lẽo nhìn qua.
Bóng trắng này chính là một bộ bạch cốt, trong tay nó lơ lửng một tiểu cầu màu quýt đang quay tròn, tản ta linh quang mãnh liệt.
- Định Linh Châu!
Một thanh âm già nua tràn ngập vẻ hoảng sợ vang lên, sau đó miệng lớn răng nhọn đột nhiên nhanh chóng rút về, muốn trốn vào dưới mặt đất.
Nhưng là giờ phút này, bạch cốt lắc tay một cái, tiểu cầu màu quýt bộc phát một tầng sáng màu quýt, bao trùm tứ phương.
Hắc khí cuồn cuộn trên không bị ngưng kết, miệng lớn răng nhọn đang muốn chạy trốn bỗng cứng đờ, Điệp Yêu bị cắn đứt nửa bên cánh, đang muốn lặng lẽ chạy đi cũng bị định trụ.
Trần Hạo, gà trống, mèo mun, cũng cảm nhận được một loại lực lượng vô hình khóa quanh thân thể.
Giống như đem không gian áp súc quanh thân thể, hoàn toàn không có một khe hở, thân thể muốn động, nhưng không động được chút nào.
Ngọa tào, đây chính là pháp bảo của bạch cốt lúc trước cướp đoạt thân thể Bạch Lộ sao? Má nó, thứ này cũng quá trâu bò rồi!



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất