Chương 239: Đế Quân Xuất Thủ, Yêu Tà Diệt
Bạch cốt tế ra pháp bảo, dùng một chiêu trở mình, trong nháy mắt toàn bộ không gian dung nham đã bị nó điều khiển.
Đảo mắt một vòng, miệng bạch khẽ lầm bẩm, thanh âm oán độc trống rỗng vang lên:
- Đều đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết, ta muốn nuốt hết huyết nhục của các ngươi, giam cầm linh hồn của các ngươi, ngày đêm dùng hỏa độc đốt cháy, để các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nói xong, bạch cốt nhìn về phía Trần Hạo:
- Còn ngươi, đoạt giao châu của ta, phá hỏng kế hoạch trăm năm của ta, tội không thể tha. Ta muốn luyện hóa hồn phách của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, lại trách ta, ta cũng không muốn đoạt hỏa quả mà, rõ ràng là Hồng Bào Hỏa Quỷ muốn lừa ta, cuối cùng vẫn bị chính ngươi đánh tới khiến hỏa quả bị đánh vỡ, ngươi muốn báo thù thì nên tìm Hồng Bào Hỏa Quỷ chứ, tên kia đã chạy mất dạng, ngươi không đuổi theo nó, còn ở nơi này gào thét, đáng đời kế hoạch của ngươi không thành công.
Nhưng hận ý mà bạch cốt toát ra quá dọa người, không được, ca không thể ngồi chờ chết.
Trong lòng hơi động, Trần Hạo vội vàng vận chuyển pháp lực, thấy pháp lực cũng không bị hạn chế, lại cảm giác thấy Tụ Lý Càn Khôn vẫn có thể sử dụng, điều này khiến hắn bình tĩnh lại.
Ha ha, không có ba lượng ba, sao dám lên Lương Sơn, tới đây nào, thần uy của lão đế quân đã sớm đói khát khó nhịn, thần uy dùng để trấn tà, ngược lại ta muốn xem ngươi có thể chịu đựng nổi Đế Quân hay không.
Sau khi bạch cốt nói xong, nó bước về phía Trần Hạo, hiển nhiên là hận ý của nó với Trần Hạo đã vượt qua kẻ khác, trước hết nó phải giết chết Trần Hạo mới cam tâm.
Chờ bạch cốt đi tới gần bốn năm mét, Trần Hạo hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lấy tượng Chân Vũ Đế Quân từ Tụ Lý Càn Khôn ra.
Hiện tại, tượng đế quân đã được Trần Hạo đắp thêm đến độ cao hơn một thước, vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng linh tính trên tượng thần đế quân cũng tăng gấp hai ba lần.
Đột nhiên từ Tụ Lý Càn Khôn ra, linh tính trên tượng thần đế quân cảm giác được các loại khí tức yêu tà xung quanh, lập tức linh tính phun trào, tượng thần sáng lên.
Tiếng ầm ầm vang lên, thần uy tản ra bốn phía.
Thậm chí tượng thần đế quân lơ lửng trên không, một hư ảnh đế quân như ẩn như hiện chậm rãi ngưng tụ.
Từng tiếng ken két vang lên giữa không gian!
Bị Thần Vực bao phủ, bạch cốt vô cùng sợ hãi, hàm răng đập vào nhau, quay người muốn bỏ chạy, nhưng dưới uy áp của thần uy, động tác của nó chậm như ốc sên, đồng thời bạch cốt trên thân bị thần uy bao trùm, bắt đầu chậm rãi bị hòa tan.
Xương tay, xương đùi, xương sườn, chưa được mấy bước, thân thể bạch cốt chỉ còn lại một đầu lâu.
Trong tích tắc, bạch cốt vừa kịp trở mình, còn chưa kịp thể hiện một phút, đã biến thành một bãi nước.
Có thần uy hộ thân, Trần Hạo cảm giác lực lượng giam cầm quanh thân hắn đã biến mất, thân thể lại có thể hoạt động, sau đó hắn tận mắt nhìn thấy bạch cốt bị thần uy đánh tan thành nước, hai mắt hắn lóe ra quang mang rực rỡ.
Đế Quân uy vũ!
Lúc này, tượng thần Đế Quân tiêu diệt bạch cốt đã ngưng tụ thành hư ảnh.
Giống tượng thần nhưng lại như chân nhân, đứng lơ lửng trên không, uy nghiêm vô song.
Bỗng nhiên, đế quân gào thét một tiếng, đồng thời lật tay rút ra một thanh bảo kiếm từ eo, chém tới hắc khí bao trùm dung nham không gian trên không.
Bạch!
Kiếm quang chớp động, hắc khí một bị chém thành hai mảnh.
Một tiếng hét thảm vang lên, người áo đen bỗng xuất hiện giữa không trung. Thân thể uốn éo, tựa như rất đau đớn.
Sau đó áo bào đen đột nhiên tan thành từng mảnh, lộ ra hình dáng bên trong.
Nhìn thấy hình dáng trong áo bào đen, Trần Hạo giật nảy mình, quả thực không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Bóng dáng trong áo bào đen này là một lão nhân gầy yếu, không đúng, nói hắn gầy yếu, còn khoa trương, đây rõ ràng chính là một lão nhân chỉ có da bọc xương, nếu như không có lớp da bên ngoài, thì không có gì khác biệt so với bạch cốt.
Làn da lão nhân trắng bệch, trên thân vẽ đầy các loại ký tự cổ quái chằng chịt, trên tay chận, thậm chí trên mặt trên đầu cũng có.
Ký tự này vô cùng tà tính, tỏa ra hắc quang, giống như vật sống đang không ngừng vặn vẹo.
Mà trên thân lão nhân bị một kiếm quang có linh tính quấn quanh, không ngừng áp chế ký tự, dần dần, hắc quang từ ký tự kia càng ngày càng ảm đạm.
Lão nhân lộ ra vẻ hoảng sợ, ký tự trên thân đột nhiên tụ lại, bao phủ một cái bóng mờ, thoát ly thân thể, phá không bắn đi.
Sau một khắc, kiếm quang xuyên thấu, thân thể của lão nhân nổ tung.
Đúng lúc này, hư ảnh được ký tự bao phủ vừa mới bay đi được mấy chục mét, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì ở trước mặt nó, một con rùa đen lơ lửng giữa không trung, ngăn cản đường đi của nó, rùa đen lớn cỡ cối xay, bốn chân đong đưa, dáng vẻ nhàn nhã, trên mai rùa có một linh xà quay quanh, đầu lâu giơ cao lên.
- Huyền Vũ!
Hư ảnh kêu lên một tiếng sợ hãi, xoay sang hướng khác bỏ chạy.
Rùa đen không đuổi theo, mà là há mồm khẽ hút, hư ảnh được ký tự bao phủ kia chỉ ngăn cản được trong chốc lát, sau đó bị hút vào trong miệng rùa đen.
Trong chốc lát, người áo đen, chết!
Trần Hạo nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.
Ngọa tào, Huyền Vũ này từ đâu nhảy ra đây?
Không đúng, nó cũng là trạng thái hư ảnh, là linh sủng của lão đế quân sao?
Lúc này, hư ảnh đế quân cũng không dừng lại, quay người lại nhìn về phía dòng song dung nham, lật tay một cái, bảo kiếm rời khỏi tay, trực tiếp bay về phía một gò núi, dưới một kích này, gò núi kia vỡ tan, sau đó một tiếng hét thảm vang lên, một đạo hồng quang nhanh chóng bỏ chạy, là Hồng Bào Hỏa Quỷ, gia hỏa này thế mà không chạy, còn ẩn núp.
Thế nhưng pháp nhãn của đế quân có thể nhìn rõ mọi việc, con hàng này căn bản không thể ẩn trốn!
Hồng Bào Hỏa Quỷ ngược lại rất thông minh, trực tiếp bay về phía Trần Hạo, đồng thời hoảng sợ nói:
- Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng, tiểu quỷ nguyện ý. . .
Lời còn chưa kịp nói xong, bảo kiếm của đế quân đã bay qua, chém xuống.
Đế Quân uy vũ, lại tiêu diệt một yêu tà!
Mắt thấy Đế Quân nổi giận, Điệp Yêu, Khâu Yêu miệng rộng răng nhọn, thậm chí yêu hồn Bạch Lộ đều bị dọa đến run lẩy bẩy.
Đế Quân hư ảnh và Huyền Vũ hư ảnh đột nhiên ngưng kết, sau đó chậm rãi tán đi.
Lúc này, tượng thần Chân Vũ Đế Quân đang lơ lửng cũng rơi xuống.
Trần Hạo vội vàng giơ tay tiếp được, nhìn thấy thân tượng, toàn thân hắn đều đau như bị cắt thịt.
Đế quân này thật sự vô cùng trâu bò, vô cùng lợi hại.
Nhưng linh tính trên tượng thần đế quân, bây giờ đã mất hơn phân nửa.
Cái giá phải trả lần này cũng quá cao rồi, không biết còn có thể khôi phục lại hay không nữa.
Cẩn thận cất tượng thần đế quân đi, Trần Hạo dự định trước khi linh tính trên tượng đế quân khôi phục, về sau kiểu gì cũng không thể dùng linh tinh.
Trần Hạo ở chỗ này đau lòng, ở phía khác mấy yêu vật như Điệp Yêu lại thở dài một hơi.
Thật là đáng sợ, quá là dọa người, vị đại sư này luôn không xuất thủ, nhưng đến lúc ra tay lại hung tàn chém giết, chém quỷ như bổ dưa, một kiếm đã giải quyết một quỷ, quỷ vật muốn đầu hàng cũng không được. Quả nhiên tu sĩ nhân tộc không thể trêu vào.
Sau khi thu hồi tượng thần đế quân, Trần Hạo thở dài một tiếng, sau trận chiến đấu này, tính thử một chút, thu hoạch được cũng không nhỏ.
Hỏa quả bị đánh vỡ, tinh khí tiêu tán mọi người được chia đều, có vẻ như mình cũng nhận được một tia.
Mục đích đi vào hang động đã hoàn thành, gà ngốc ăn được Quỷ Ngô nên tiến giai, thần thông càng bá đạo.
Mèo mun cũng đạt được chỗ tốt, cướp được một tia tinh khí hỏa quả.
Mặt khác nhiệm vụ của Bạch Lộ, hiện tại cũng cơ bản có thể xác định là hoàn thành.
Nhiều thu hoạch như thế, cũng nên thỏa mãn, chỉ là linh tính tượng thần đế quân giảm mạnh, so sánh một chút, Trần Hạo vẫn cảm thấy mình bị lỗ vốn!
- Đại, đại sư, thân thể của thiếp thân, có thể trả cho thiếp thân không?
Đúng lúc này, Bạch Lộ yếu ớt mở miệng, vẻ mặt chờ mong.