Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 241: Bắt Cóc Tiểu Yêu

Chương 241: Bắt Cóc Tiểu Yêu

- Thiếp thân cái gì cũng không có hêt.
Bạch Lộ yếu ớt nói.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Không, ngươi có.
Bạch Lộ sửng sốt:
- Thiếp thân có cái gì?
Trần Hạo nói:
- Ngươi có thể đi theo ta, dùng thời gian để đổi lấy, ta cũng sẽ đáp ứng, ví dụ như ngươi đi cùng ta một trăm năm, ta gặp được sự tình khó khăn thì ngươi giúp ta, giao đan này ta coi như thù lao cho ngươi, ngươi nói được không?
Bạch Lộ trợn tròn hai mắt.
Đại sư ngài muốn đánh chủ ý với ta sao? Thật sự chỉ cần ta chiến đấu? Không quan tâm ta làm việc khác? Nhưng mà một trăm năm có phải là quá dài rồi không?
- Đại sư, một trăm năm quá lâu, có thể đổi yêu cầu khác không?
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, sau đó trên thân Khâu Yêu hiện lên một thân ảnh người già.
Trần Hạo nghe vậy nhìn về phía Khâu Yêu, lại nhìn Điệp Yêu một chút, nhếch miệng cười một tiếng:
- Nói đến hai vị, ta cũng cứu được các ngươi, cũng tha cho các ngươi, các ngươi nói một chút là có nên nỗ lực làm chút chuyện để cảm tạ ta không.
Khâu Yêu:
- . . .
Điệp Yêu:
- . . .
- Thiếp thân đáp ứng, đại sư, ngài bỏ qua cho Khâu Yêu tiền bối đi, ngài ấy là yêu tốt.
Mắt thấy Trần Hạo lại đánh chủ ý với Khâu Yêu, Bạch Lộ vội vàng mở miệng.
Điệp Yêu:
- . . . Ta thì sao? Vì sao không thêm ta, ta cũng là yêu tốt mà.
Trần Hạo cười:
- Được, ngươi đã đáp ứng, đó chính là người một nhà, người một nhà không nói hai lời, yêu cầu của ngươi, ta khẳng định đáp ứng.
Điệp Yêu gấp gáp, chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay người lại, Điệp Yêu đã cứng đờ, nó thấy được một đôi mắt mèo đang tràn ngập hứng thú dò xét nó.
Điệp yêu:
- . . .
- Sao thế? Điệp đạo hữu có chuyện gì? Gấp gáp rời đi như vậy?
Trần Hạo mở miệng nói.
- Không có việc gì, ta chỉ muốn đi tìm cánh trở về, ô ô, Khâu Yêu tiền bối vừa rồi cắn đứt cánh của ta.
Tiếng nói tràn ngập ủy khuất vang lên, vội vàng giải thích.
Ồ! Vẫn là một tiểu nha đầu?
Trần Hạo dò xét qua lam hồ điệp.
Nói thật, lúc nhỏ hắn cũng chơi qua tiêu bản hồ điệp, chưa từng nhìn thấy hồ điệp lớn như thế, to đến mức có thể làm một bàn thức ăn.
- Không có việc gì, ngươi trước tiên tìm cánh trở về, chuyện thù lao, chúng ta chậm rãi nói sau.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói.
Lam hồ điệp vô cùng đáng thương mà nói:
- Đại sư, ta không có gì cả chứ, bé rất đáng thương, bé là yêu nghèo.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Nghèo không sợ, ngươi cũng có thể bán mình, vừa vặn Tiểu Hắc nhà ta thiếu bạn chơi, ngươi cùng nó chơi, ta cũng không cần nhiều, hai ba mươi năm là đủ rồi.
Lam hồ điệp:
- . . .
Meo ô!
Mèo mun tựa hồ cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, hai mắt nó đều sáng lên.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy hồ điệp này, mèo mun đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn nhào lên nó.
Trần Hạo nói xong, nhìn về phía Bạch Lộ, phất tay, quả cầu đỏ xuất hiện. Hắn nói với Bạch Lộ :
- Cho ngươi giao đan.
Bạch Lộ nhìn thấy quả cầu đỏ, kích động nhảy một cái mà lên, há mồm khẽ hút, giao đan kia liền bay lên, thu nhỏ lại rồi tiến vào trong miệng của nó.
Một ngụm nuốt hết giao đan, khí tức trên thân Bạch Lộ nhanh chóng tăng vọt, trong chốc lát đã cường đại gấp hai ba lần, thân thể cũng lớn thêm, biến thành một đại xà màu đỏ thẫm dài bảy, tám mét.
- Tạ ơn đại sư.
Thu hồi giao đan, trong nháy mắt Bạch Lộ cảm giác được mình có biến hóa không nhỏ, nó mơ hồ cảm giác được một loại cảnh giới mới nào đó, chỉ là lực lượng chưa đủ thuần khiết, cần lắng đọng thêm.
Nhưng dù vậy, Bạch Lộ cũng là vô cùng kinh hỉ, dù sao nó mới tu luyện hơn một trăm năm, sau đó thân thể lại bị đoạt mất, sau hơn tám mươi năm nó mới lấy được thân thể về, kết quả đạo pháp lại tăng trưởng nhiều như thế, nó thật sự không dám nghĩ tới, nếu là do nó khổ tu, chỉ sợ hiện tại không thể đạt được.
Có lẽ, đây chính là gặp họa được phúc trong truyền thuyết.
- Bạch Lộ đạo hữu a, thân thể này của ngươi có thể thu nhỏ lại không? Trần Hạo nhìn Bạch Lộ dài sáu bảy mét, lo lắng hỏi thăm.
Bạch Lộ trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Có giao đan, ta có thể biến lớn hóa nhỏ.
Nói xong, thân thể Bạch Lộ bắt đầu thu nhỏ, rất nhanh lại biến thành một tiểu xà dài khoảng một mét.
Trần Hạo thở dài một hơi, nếu thân thể của nó không thể biến nhỏ, vậy thì rất khó khăn, dù sao thân thể lớn như vậy, cũng không tiện mang đi.
Đã có thể biến lớn thu nhỏ, vậy thì tốt rồi, nhà mình lại có thêm một vị yêu tu có thực lực, về sau gặp được địch nhân, hắc hắc, lúc chiến đấu, một đám cùng tiến lên, nghĩ đến mà đắc ý.
Hoàn thành được nhiệm vụ của Bạch Lộ, Trần Hạo nhìn về phía lam hồ điệp, cười nói:
- Điệp yêu đạo hữu, tại sao ngươi không đi tìm cánh? Ngươi chỉ có một bên, nhìn không đẹp chút nào.
Lam hồ điệp yếu ớt mà nói:
- À, thật ra cánh gãy mất cũng không sao, cánh vẫn có thể dài ra.
Trần Hạo quỷ dị cười nói:
- Vậy ngươi đã nghĩ xong chưa, là trả một chút thù lao, hay là theo giúp ta mấy chục năm chơi với tiểu Hắc nhà ta?
Lam hồ điệp ủy khuất nói:
- Ta thật sự rất nghèo, bé đến nhà cũng không có, vẫn luôn đi khắp tứ xứ, bị tu sĩ Đạo môn truy sát rất nhiều lần.
- Đại sư, Điệp đạo hữu không nói dối, nó thật sự là một điệp yêu lang thang, nếu như không phải dị chủng trời sinh, nắm giữ băng pháp và huyễn thuật, có lẽ đã sớm chết rồi.
Khâu Yêu cũng mở miệng nói chuyện thay lam hồ điệp.
Trần Hạo buồn cười nói:
- Khâu đạo hữu, nếu như ta không nhìn lầm, cánh của nó là bị ngươi cắn rơi, biết nó đáng thương như thế, ngươi còn ra tay hung ác như vậy?
Khâu Yêu:
- . . .
Lúc đó không phải là hỏa quả bị cướp nên sốt ruột sao, chúng ta yêu tu cũng không giống nhân loại các ngươi tu hành, không dựa vào thiên tài địa bảo, đến ngày tháng năm nào mới có thể thành đạo! Hỏa quả này ta đã bảo vệ nhiều năm là cơ duyên của ta, có cơ hội đoạt đương nhiên không thể nhường được.
Nhưng hỏa quả vỡ tan, nó cũng cướp được một tia tinh khí hỏa quả, mặc dù cùng không giống dự đoán, nhưng có chút ít còn hơn không, tự nhiên liền dễ nói chuyện.
- Nếu là như vậy, ta cảm thấy ngươi vẫn đi cùng ta thì hơn, bởi vì đi theo ta, sẽ không còn tu sĩ Đạo môn truy sát ngươi, cho dù có, ta cũng sẽ giúp ngươi.
Trần Hạo nói nghiêm túc.
Lam hồ điệp hồ nghi hỏi:
- Thật sao?
Trần Hạo nói:
- Không tin, ngươi hỏi Tiểu Hắc Tiểu Hoàng một chút, từ khi ta tu hành đến nay, vẫn luôn mang theo bọn chúng, đây chính là minh chứng.
Lam hồ điệp chần chờ một chút, rốt cục gật đầu:
- Ta có thể đi theo, nhưng đại sư phải nuôi ta, bé muốn ăn mật hoa, ăn nhiều mật.
Trần Hạo cười:
- Đây chính là một trong những chỗ tốt khi đi theo ta, đừng nói mật hoa, chỉ cần thế giới loài người có, cái mật gì đều có thể chuẩn bị cho ngươi.
- Thật ư? Quá tốt rồi, ta muốn đi theo đại sư, ta không muốn tiếp tục bị đói bụng nữa.
Lam hồ điệp lập tức trở nên hưng phấn, giống như tiểu cô nương bị kẹo que dụ dỗ.
Liên tục lừa được hai con tiểu yêu, Trần Hạo vô cùng vừa lòng, sau đó hắn thu lấy Định Linh Châu của bạch cốt , hắn càng vui vẻ hơn.
Đồ chơi này chính là một bảo bối đó, sau khi luyện hóa, lại có thể định trụ một góc trời, tuyệt đối là một đại sát khí.
Nhưng khi Trần Hạo cảm nhận Định Linh Châu, ánh mắt dần ngưng lại.
Bên trong định linh châu, Trần Hạo cảm giác được một khí tức, là khí tức của bạch cốt, mặc dù khí tức rất yếu ớt, nhưng được định linh châu che chở, khi Trần Hạo dùng ý niệm cảm giác, hắn bị ngăn cản bên ngoài, không thể tiến vào trong.
Ha ha, bạch cốt này mệnh cũng rất lớn đấy, xương cốt đều hóa thành nước, thế mà vẫn còn một sợi tàn niệm trong Định Linh Châu.
Xem ra bảo bối này tạm thời không thể dùng, chờ đến khi ca làm nhiệm vụ đạt được pháp quyết luyện bảo, đến lúc đó lại cùng ngươi đọ sức một phen.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất