Chương 242: Lam Hồ Điệp
Sau khi hoàn thành mọi việc, ở đây cũng không còn gì đáng để lưu lại.
Có lẽ mấy trăm mấy ngàn năm sau, nơi này sẽ còn sinh ra hỏa quả mới, nhưng đó là cơ duyên của người sau này.
Chờ Bạch Lộ cùng Khâu Yêu cáo biệt một phen, sau đó cả nhóm mở ra một đường hầm, bắt đầu lộ trình quay lại mặt đất.
Trên đường đi, Bạch Lộ dẫn đường, Trần Hạo ôm gà ngốc, mèo mun đỡ lam hồ điệp bị gãy cánh.
Mèo mun từ khi theo Trần Hạo, càng ngày càng không thích bị người xa lạ tiếp cận, nhưng khi đối mặt với lam hồ điệp, nó lại chủ động để lam hồ điệp ghé vào trên người mình, cũng không biết mèo và hồ điệp có phải là trời sinh hữu duyên hay không.
Vừa đi, Trần Hạo vừa nói chuyện với lam hồ điệp, để tăng sự hiểu biết lẫn nhau.
Thông qua nói chuyện, Trần Hạo biết được, lam hồ điệp Nhập Đạo cũng là chuyện ngoài ý muốn, hơn một trăm năm trước, lam hồ điệp vẫn là một tiểu hồ điệp ngây thơ vô tri, sống trong sơn cốc không buồn không lo.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ nó chỉ có tuổi thọ mấy tháng.
Nhưng đến một ngày, lam hồ điệp đang ngắt hoa lấy mật hoa để ăn, đột nhiên một cái hộp từ trên trời rơi xuống, cái hộp vỡ ra lộ ra một khối băng tản ra hàn khí nồng đậm màu lam.
Lam hồ điệp trùng hợp bị hàn khí màu lam khối băng bao phủ, toàn bộ thân thể đều đóng băng, sau đó rơi xuống khối băng màu lam, từ từ dung hợp thành một thể.
Không biết bao lâu sau, lam hồ điệp tỉnh lại, nó phát hiện mình thay đổi, không chỉ thân thể trở nên lớn hơn, mà toàn thân cũng biến thành màu lam, sau đó không rõ vì sao nó lại nắm trong tay băng pháp và huyễn thuật, sau rất nhiều năm, lam hồ điệp tiếp xúc với nhiều người, còn bị tu sĩ Đạo môn truy sát mấy lần, lúc này nó mới biết, mình đã trở thành yêu.
Lam hồ điệp rất nhát gan, gặp tu sĩ Đạo môn liền chạy, trốn đông trốn tây, lưu lạc khắp nơi, cứ như thế đã qua một trăm năm.
Đến gặp được Khâu Yêu, bị hắn thuyết phục về công dụng của hỏa quả, lúc này nó mới tới, sau đó phát hiện, hỏa quả thật sự là một bảo vật, loại quả được thiên địa hỏa linh tinh hoa kết thành, cho dù thuộc tính tương phản với nó, nhưng cũng cực kỳ trọng yếu đối với nó, cho nên khi nãy nó mới liều mạng đoạt thức ăn từ miệng rắn. Sau đó. . . bị Trần Hạo bắt làm tù binh.
Nghe lam hồ điệp kể về quá khứ, Trần Hạo thở dài, quả nhiên là một tiểu hồ điệp có cơ duyên thâm hậu.
Với người khác, nhân vật chính còn phải trải qua đủ chuyện cửu tử nhất sinh, rơi vào vách núi mới có thể gặp được kỳ ngộ, ngươi thì tốt rồi, trực tiếp có bảo bối dâng tới cửa, sau đó còn có được hai thần thông! Vận khí này quả thực là nghịch thiên!
Sau đó Trần Hạo hỏi thăm, lam hồ điệp vì sao có thể nói chuyện.
Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng nhà mình cũng không yếu, nhưng đến nay vẫn không thể nói chuyện, cũng không biết có phải là động vật đều có xương ngang, phải luyện hóa mới được.
Lam hồ điệp trả lời khiến Trần Hạo im lặng.
Yêu loại chỉ cần có đạo hạnh trăm năm trở lên là có thể ngưng tụ yêu hồn, khi có yêu hồn rồi thì có thể nói chuyện.
Bạch Lộ cũng giống như thế, cũng nói mình sau khi có trăm năm đạo hạnh, ngưng tụ yêu hồn mới có thể cùng người nói chuyện.
Nghe được nơi này, Trần Hạo nhìn thoáng qua mèo mun cùng gà ngốc.
Mặc dù nói đi theo mình, gặp được mấy lần cơ duyên, hắn cũng đạt được đồ vật và truyền thừa vô cùng tốt. nhưng khoảng cách đạt tới trăm năm đạo hạnh, có vẻ như còn kém xa.
Xem ra, mình muốn Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng có thể nói được, vẫn phải tiếp tục chờ.
Hắn không khỏi tưởng tượng một chút, nếu Tiểu Hắc Tiểu Hoàng ngưng tụ yêu hồn, sẽ có bộ dáng gì?
Tiểu Hắc có phải sẽ là cô gái mập nhỏ, còn Tiểu Hoàng là tiểu soái ca?
Trần Hạo cảm thấy, có chút ít chờ mong.
Trên đường trở về không xảy ra việc gì, cũng nhanh hơn rất nhiều, thời gian hơn một ngày, cả nhóm đã ra khỏi hang động, nhình thấy bầu trời xanh thẳm.
Nhưng nơi này lại không phải vị trí lúc trước Trần Hạo tiến vào, mà là một sơn cốc lhác.
Trần Hạo lấy điện thoại di động ra, sau khi mở máy thấy ở đây không có tín hiệu, sau đó lấy ra điện thoại vệ tinh cao doanh trưởng tặng, lúc này mới có thể gọi điện thoại.
Trực tiếp gọi cho Long đại sư, điện thoại vang lên tiếng kết nối.
- Long ca, em ra ngoài rồi.
Sau khi điện thoại thông, Trần Hạo vừa cười vừa nói.
Long đại sư có chút kinh hỉ, vội vàng hỏi:
- Trần đại sư không sao chứ? Bây giờ cậu ở đâu?
Trần Hạo nói:
- Em đang ở một cửa ra khác của hang động, không biết đây là đâu, em gọi điện thoại cho anh để báo bình an, tránh cho mọi người lo lắng, đợi chút nữa em tìm đường ra, sau đó đi Đông Dương. Hiện tại mọi người không có việc chứ?
Long đại sư nói:
- Chúng tôi không có việc gì, nhưng chúng tôi nhận được thông tri từ phía trên, nói là trong hang động xuất hiện đại yêu vô cùng lợi hại và mấy kẻ bàng môn tà đạo, Trần đại sư có gặp phải không?
Thần sắc Trần Hạo khẽ động, mở miệng nói:
- Việc này em biết, ở dưới hang động là một hỏa mạch, bên trong dưỡng ra một hỏa quả, hấp dẫn mấy tên yêu tu. Bởi vì lúc ấy quá nguy hiểm, đồng đạo đều rời đi, em cũng lặng lẽ tránh đi, đi vòng vo trong hang động hai ngày, lúc này mới ra.
- Hỏa quả! Đây là thiên tài địa bảo đấy! Đáng tiếc, lại bị đại yêu để mắt tới, xem ra Đạo môn phải phái nhiều đạo hữu lợi hại hơn đến xử lý, Trần đại sư cậu không sao là tốt.
- Được rồi, vậy thôi nhé, em đi tìm đường đây, chờ gặp mặt chúng ta trò chuyện tiếp.
Cúp điện thoại, Trần Hạo bắt đầu tìm đường ra.
Sơn cốc chật hẹp, bốn phía tràn ngập Âm Sát địa khí từ trong hang động tràn ra, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, bốn phía không có cây cỏ nào, đương nhiên cũng không có động vật.
Nhưng cũng may nơi này không phải tuyệt cốc, chọn một phương hướng rồi cứ thế đi về phía trước, không đến nửa giờ, Trần Hạo đã nghe được tiếng nước.
Theo tiếng nước đi đến, đi qua một khe núi nhỏ hẹp, trước mắt Trần Hạo rộng mở, hắn thấy được một thác nước ở phía trước.
Thác nước cao mười mấy mét, từ trên cao đổ xuống, rơi vào đầm sâu.
Trong đầm nước đầy tràn, chảy ra một dòng suối, dòng chảy nhỏ giọt không dứt.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hạo vô cùng vui mừng.
Nước là nguồn của sự sống, đi theo mạch nước chảy, nhất định có thể đi ra ngoài.
Nhưng bọn hắn ở trong hang động ngây người mấy ngày, tuy không sợ Âm Sát chi khí, nhưng dưới mặt đất ẩm ướt, mà mỗi ngày đi đường, khiến Trần Hạo vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Lúc này thấy được nước suối trong mát, Trần Hạo đương nhiên sẽ không sốt ruột tìm đường, mà nhanh chóng đi tới bờ suối, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Bạch Lộ:
- . . .
Điệp yêu:
- . . .
Mèo mun và gà ngốc ngược lại cũng không để ý. Dù sao nên nhìn không nên nhìn, bọn chúng đều đã nhìn qua, cũng không hiếm lạ gì. Nhìn thấy Trần Hạo như vậy, mèo mun và gà ngốc cũng hưng phấn, cả hai cũng nhảy xuống suối, ở trong nước đánh loạn.
Cởi đến khi chỉ còn lại một cái quần cộc, Trần Hạo vui mừng nhảy vào trong nước, nước suối trong vắt, cọ rửa thân thể, khiến Trần Hạo nhịn không được kêu to một tiếng thoải mái.
Mèo mun và gà ngốc vội vàng nhảy tới chơi đùa cùng Trần Hạo.
Vừa chơi đùa, Trần Hạo vừa nhìn về phía Bạch Lộ:
- Ngươi không xuống tắm một cái sao? Nước suối rất dễ chịu.
Bạch Lộ chần chờ một chút, sau đó cũng bơi xuống nước, cảm giác đã lâu mới được tắm xông lên đầu, Bạch Lộ cũng vui vẻ, ở trong nước bơi vô cùng vui sướng.
Điệp yêu:
- . . .
Các ngươi có ai đã thấy hồ điệp tắm rửa chưa? Nếu bé đi xuống, khẳng định sẽ bị cuốn đi .
A a a a. . . bé phải cố gắng tu luyện, sớm hoá hình, sau đó, bé cũng muốn cùng các ngươi tắm rửa.