Chương 244: Hoàng Thượng
- Hoàng bà bà? Đó là ai? Chẳng lẽ là tồn tại giống Quỷ bà bà?
Trần Hạo thật sự bị dọa sợ.
Dù sao sự đáng sợ của Quỷ bà bà, hắn đã tự mình trải nghiệm, hắn vốn không phải đối thủ, Hoàng bà bà này nếu cũng lợi hại như Quỷ bà bà thì bọn hắn thật sự không thể động vào con chồn này được.
Uy hiếp từ Vương gia thần bí còn chưa giải quyết, hắn cũng không thể lại trêu chọc một tồn tại đáng sợ khác? Đó hoàn toàn là tự tìm đường chết, cho dù có hệ thống giúp hắn tăng tốc độ tu hành, chỉ sợ cũng không ứng phó được.
Đương nhiên, cũng không thể vì tiểu gia hỏa này nói một tiếng, mình đã sợ không làm gì, như thế cũng cũng quá mất mặt.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Bạch Lộ, ngươi nói cho nó biết, nó không chút kiêng kỵ mà tổn thương người, nãi nãi của nó màu gì cũng vô dụng.
Không đợi Bạch Lộ truyền lại lời, con chồn kia đã kêu chi chi loạn lên, giơ ra chân sau còn loang lổ vết máu, ánh mắt nộ vẻ tức giận.
Bạch Lộ nói:
- Đại sư, nó nói là những người này làm tổn thương nó trước, chút nữa nó đã mạng.
Trần Hạo:
- . . .
Chi chi chi! Chồn tiếp tục gọi.
Bạch Lộ giải đáp:
- Nó nói nó không muốn giết người, chỉ muốn trừng phạt những người này.
Chồn liên tục gật đầu, hai mắt vô cùng đáng thương.
Trần Hạo tức giận:
- Coi như trừng phạt, những người làm thương tổn ngươi cũng không phải toàn bộ bọn họ chứ, oan có đầu nợ có chủ, ngươi xem việc ngươi làm, đã liên luỵ đến người vô tội, ngươi không cảm thấy mình có chút quá mức à.
Chồn:
- . . .
- Nhưng việc ngươi làm về tình có thể hiểu, như vậy đi, thương thế của ngươi ta giúp ngươi chữa khỏi, những thôn dân này cũng chịu tội rồi, ngươi hãy bỏ qua cho bọn họ, có được không?
Trần Hạo tiếp tục nói.
Chồn suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.
Trần Hạo nói:
- Vậy thì tốt, ngươi trước tiên để bọn họ tỉnh lại, trời đã sắp tối, tiếp tục nằm như thế, nếu một số người già và trẻ nhỏ xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm này ta sẽ tính trên người ngươi.
Chồn ủy khuất nhìn Trần Hạo, nó xoay người chạy đến sơn cốc.
Quay về phía những thôn dân nằm trên đất, nó thả ra một mùi hương cổ quái, một lát sau, những thôn dân kia lần lượt tỉnh lại.
Dù sao chuyện xảy ra cũng quá lạ lùng, sau khi thôn dân tỉnh lại khẳng định sẽ nghi ngờ, nếu nhìn thấy hắn ở nơi này, không biết sẽ có cái gì ý nghĩ.
Vì để tránh phiền phức, Trần Hạo chào hỏi một tiếng rồi lặng lẽ rời đi.
Xem ra hôm nay không thoát khỏi vận mệnh phải ngủ trong rừng rồi.
Đi ven theo dòng suối hướng về phía trước, sau khi cách sơn thôn một đoạn, Trần Hạo tìm được một chỗ trống trải nên dừng lại.
Nhặt một chút củi khô, nhóm lên một đống lửa, Trần Hạo bắt đầu xử lý vết thương cho chồn.
Nó bị thương ở trên đùi chân sau, nhìn qua như bị súng bắn bị thương, trên đùi có mấy lỗ thủng.
Trần Hạo dùng pháp lực bức mấy viên đạn sắt trong vết thương ra, lại rắc Vân Nam bạch dược lên sau đó lấy băng gạc bao quanh.
Chồn thử hoạt động một chút, rất hài lòng, chi chi một tiếng với Trần Hạo, tựa như nó muốn nói lời cảm tạ.
Trần Hạo cười nói:
- Không cần khách khí, cũng là những người kia tổn thương ngươi trước, hi vọng ngươi chớ để ý.
Chồn giơ chân lên, khẽ vung móng vuốt, chi chi vài tiếng, giống như đang nói, không có việc gì, ta cũng không thèm để ý.
Trần Hạo nói:
- Vậy được, rất hân hạnh được biết ngươi, ta gọi là Trần Hạo, ngươi thì sao?
Chồn chi chi.
Lúc này Bạch Lộ lại giúp nó phiên dịch:
- Đại sư, nó nói nó tên Hoàng Thượng, là người của Hoàng gia ở núi Đông Bắc Miên Áo.
Trần Hạo:
- . . .
Chồn tự xưng là người Hoàng gia, Trần Hạo không cảm thấy hiếm lạ, bởi vì linh vật như thế, mặc kệ là dã sử, hay là trong ghi chép của Đạo gia, đều hướng tới con người, mong muốn lớn nhất chính là trở thành một con người thực sự.
Nhưng cái tên của ngươi rất kêu đấy!
Hoàng Thượng, ngươi nếu sinh ở cổ đại, dám tự giới thiệu như thế, nhất định sẽ bị đánh chết.
Tựa hồ hiểu được suy nghĩ của Trần Hạo, chồn lại chi chi.
Bạch Lộ phiên dịch:
- Đại sư, Hoàng Thượng nói, đời cha mẹ nó dựa theo một hai ba bốn năm để gọi tên, bọn chúng đặt tên cũng khó, nó còn có mấy em trai em gái, tên là Hoàng Trung, Hoàng Hạ, còn có Hoàng Quân Hoàng Dân. . .
Trần Hạo chút nữa đã không nhịn được mà cười.
Mẹ nó, nếu mấy cái tên này truyền lên trên mạng, cả nhà ngươi sẽ bị phun nước bọt.
Ngươi xem cái tên này, tuyệt đối là tự tìm mắng, nếu thêm vào giữa mấy cái tên một chữ yêu, cảm giác lập tức có gì đó sai sai.
Sau đó Trần Hạo lại hỏi, chồn nói, Bạch Lộ phiên dịch, rất nhanh, Trần Hạo đã hiểu được thân phận của con chồn này.
Đây là một con chồn đã tu hành hơn ba mươi năm, xuất thân từ núi Đông Bắc Miên Áo, mặc dù gia tộc khổng lồ, nhưng cẩn thận xem xét, chồn tộc cũng giống như Đạo môn, ngày càng suy thoái, rất ít người có thể Nhập Đạo.
Mạch của con chồn tên Hoàng Thượng này có chừng hàng ngàn con, cha mẹ của nó cũng sinh ra mười mấy đứa con, nhưng thế hệ này của nó có thể Nhập Đạo chỉ có sáu bảy con, nó là con có thiên phú nhất, bởi vậy, Hoàng Thượng rất may mắn được Hoàng bà bà thu làm cháu nuôi thứ sáu.
Mà lai lịch của Hoàng bà bà kia đúng như Trần Hạo nghĩ, đó là một con chồn có đạo hạnh gần ba trăm năm, ở Đông Bắc Linh được xưng là Hoàng bà bà, hoặc là Hoàng tiên nãi, Hoàng nãi nãi.
Mặc dù mình Nhập Đạo có thể tu hành, còn có chỗ dựa, nhưng ở Đông Bắc Linh giới đã qua nhiều năm như vậy, các loại tài nguyên sớm đã bị vơ vét đến khô kiệt. Hoàng Thượng cảm thấy nếu ở nhà, thì con đường tu luyện sẽ vô cùng khó khắn, thế Hoàng Thượng quyết đinh làm một chuyện lớn mật, rời nhà trốn đi, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Đáng tiếc, Hoàng Thượng nghĩ thì rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc, nó đi một đường từ Đông Bắc đến nơi này, nhưng cơ duyên thì chẳng thấy đâu, lại mấy lần suýt tu sĩ bị Đạo môn bắt được, nó thật vất vả mới thoát thân được, kết quả lại gặp bị một thôn dân đi săn, còn bắn bị thương nó, lần này Hoàng Thượng tức điên lên, nó tìm đến thôn dân đã khiến nó bị thương để trả thù, kết quả lại gặp Trần Hạo.
Có thể nói, từ khi Hoàng Thượng rời nhà đến bây giờ, mỗi ngày trôi qua đều rất khổ.
Nhìn hai mắt con chồn đầy vẻ uất ức, trong lòng Trần Hạo khẽ thở dài một tiếng.
Trách ai được, đang ở nhà vui vẻ, lại có cha mẹ che chở, kết quả mình không trân trọng, chạy ra ngoài xông xáo giang hồ, chậc chậc, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngươi chỉ là một con chồn mới có hơn ba mươi năm đạo, có thể sống đến bây giờ đã là vận khí tốt rồi.
Lần này cũng may mà gặp được ta, nếu là khác người trong Đạo môn, cái gì cũng không cần nói, không đem ngươi giết chết, lột da ăn thịt ngươi mới là lạ.
- Ha ha, Hoàng Thượng đạo hữu, cơ duyên không đơn giản như ngươi nghĩ, ngươi lỗ mãng chạy khắp nơi, lại không thể giao lưu với con người, cho dù không gặp phải người trong Đạo môn, vũ khí của người thường đối với ngươi mà nói cũng là một uy hiếp to lớn, nếu không cẩn thận gây họa bị vây quét, chỉ sợ cho dù Hoàng bà bà biết, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trần Hạo buồn cười nói.
Chồn nghe thế không thể phản bác lại, nó đã tự mình trải nghiệm nên nó biết, lời này của Trần Hạo quá đúng. Hiện tại con ngừoi thật đáng sợ, không đủ đạo hạnh, căn bản là không có tư cách ra vẻ.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Được rồi, đi thì đi rồi, lần này cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, trước tiên ngươi đi theo ta, chờ vết thương khỏi, thì lại về Đông Bắc, về sau cũng đừng chạy loạn, nếu còn gây ra chuyện nữa, thật sự sẽ không ai có thể cứu được ngươi.
Chồn kêu lên chi chi, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn xem Trần Hạo.
Bạch Lộ phiên dịch nói:
- Đại sư, Hoàng Thượng nói, đường trở về nhà nó quá dài, nó hỏi ngài có thể đưa nó trở về hay không?
Trần Hạo:
- . . .