Chương 243: Chồn
Sau khi tắm rửa một phen, cả người thoải mái, Trần Hạo vung tay lên:
- Tiếp tục xuất phát!
Đi theo dòng suối về phía trước, cỏ cây hai bên bờ tươi tốt, chim hót hoa nở, cảnh đẹp ý vui. Lại có bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, có linh sủng làm bạn, cảm giác kia, một chữ thôi, đã.
Thời gian trôi qua, nắng dần ngả bóng, Trần Hạo thấy sắc trời sắp đen nhưng vẫn chưa ra khỏi núi được.
Vốn nghĩ rằng hôm nay phải ngủ một đêm trong rừng, ai ngờ đi hết dòng suối, phía trước lại xuất hiện một thôn xóm.
Thôn này dựa núi gặp nước, bóng cây vờn quanh, đều là tiểu viện cũ kỹ cỏ đóng tường đất, nhìn lướt qua chỉ có mười mấy hộ, quả thực là một tiểu sơn thôn.
Trần Hạo vô cùng vui vẻ, vội vàng đi về phía tiểu sơn thôn.
Còn chưa vào trong thôn, đột nhiên bước chân Trần Hạo dừng lại, hai mắt lộ ra kinh ngạc.
Ánh mắt Trần Hạo đảo qua tiểu sơn thôn, hắn dừng lại quan sát tỉ mỉ.
Sơn thôn này rất quỷ dị, phòng ở cũng không cũ nát, có một số nhà ở trong sân còn có một chút hoa quả khô và đồ vật, hiển nhiên không phải là thôn hoang.
Thế nhưng giờ phút này Trần Hạo phát hiện, trong sơn thôn, không có một tia nhân khí, thậm chí liền một tia sinh khí cũng không có.
Điều này nói rõ, trong sơn thôn không có vật sống.
Việc này quá kì quái, rõ ràng không phải thôn xóm bị bỏ hoang, vậy người ở đây đã đi đâu? Chẳng lẽ họ gặp phải chuyện gì? Nhưng trong sơn thôn, cũng không có khí tức cổ quái gì mà?
Trong lòng Trần Hạo nghi hoặc, hắn tiến lên, đi vào sơn thôn.
Đúng như Âm Dương Nhãn thấy, trong thôn không có một người, thậm chí gà chó cũng không có một con.
Mà những tiểu viện kia, có nhà đóng cửa, cũng có có mở cửa, không có dáng vẻ bị phá hư.
Lông mày Trần Hạo cau lại, đi vào một tiểu viện mở cửa.
Khi hắn đi vào trong phòng, đồ dùng trong nhà đầy đủ, mặt đất sạch sẽ, thậm chí ở trên bàn, Trần Hạo thấy được một bàn thức ăn.
Thức ăn có hai món thêm một chén canh, có hai đôi đũa, một bên có chén rượu, một bên là nửa bát cơm, thoạt nhìn như mới một nửa, đột nhiên người đang ăn biến mất.
Trần Hạo sờ lên đồ ăn, đã nguội, nhưng còn rất mới mẻ, cũng không bị hỏng, hiển nhiên đây là cơm trưa hôm nay, vậy hai người ở nhà này lúc đang ăn uống đã gặp phải chuyện gì.
Mẹ nó, chuyện gì xảy ra khiến người ta cơm cũng không ăn mà đã đi? Hơn nữa, đến bây giờ cũng chưa trở lại?
Trần Hạo nhíu mày, trong lòng tràn đầy không hiểu.
Khi hắn đang suy nghĩ, đột nhiên Bạch Lộ ngạc nhiên nói:
- Đại sư, hình như ta ngửi được một mùi hương cổ quái.
Trần Hạo sững sờ, khẽ nhích nhích cái mũi, hắn cũng ngửi được loáng thoáng có một mùi thối, vô cùng gay mũi, rất khó ngửi.
Đi theo mùi này ra ngoài, mùi đã biến mất, hiển nhiên nơi phát ra mùi thối, do thời gian đã lâu, nên bị gió núi thổi đi, chỉ có bên trong phòng còn lưu lại.
- Bạch Lộ đạo hữu, ngươi có biết mùi thối này là do vật gì phát ra không?
Trần Hạo hỏi.
Bạch Lộ nói:
- Cảm giác rất quen thuộc, hình như là, chồn.
Trần Hạo kinh ngạc:
- Chồn? Vậy mùi này không phải là nó. . . thả rắm chứ?
Trong lúc nhất thời, Trần Hạo cảm giác muốn nôn, mẹ nó, khi nãy ca còn nghiêm túc ngửi ngửi, đây không phải ngửi rắm sao? Ngọa tào, buồn nôn chết ta rồi.
- Ai nha, thật đúng là chồn, trước kia ta cũng đã gặp qua, chính là thúi như vậy.
Điệp yêu cũng mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ ghét bỏ.
Sắc mặt Trần Hạo khẽ thay đổi, mở miệng nói:
- Đi, chúng ta tản ra, tìm quanh bốn phía, ta hoài nghi, người trong thôn này khẳng định là bị chồn trả thù.
Sau đó, một nhóm tản ra, xem xét kỹ trong thôn ngoài thôn.
Rất nhanh, mèo mun đã phát hiện nơi phát ra mùi thối, ở rừng cây phía đông còn lưu lại một chút mùi.
Lúc này Trần Hạo mang theo mấy tiểu yêu, đi về rừng cây phía đông của thôn.
Một đường đuổi theo, không đến nửa giờ, Trần Hạo không cần ngửi mùi thối cũng đã phát hiện ra một tia khí tức cổ quái, khí tức này như có như không, giống như yêu khí, nhưng cũng không giống.
Đi theo khí tức, Trần Hạo đi tới một sơn cốc, sau đó sắc mặt Trần Hạo liền thay đổi.
Trong sơn cốc, có một đám người đang nằm, nam nữ già trẻ đều có.
Vội vàng chạy tới xem xét, Trần Hạo thở dài một hơi, những người này chỉ bị hôn mê, cũng chưa chết.
Meo ô!
Đúng lúc này, mèo mun ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trần Hạo quay người nhìn lại, thấy một tiểu động vật lông vàng nằm trên sườn núi đang nhìn hắn. Chính là một con chồn.
Khí tức cổ quái kia, chính là do con chồn này phát ra.
Quan sát một chút, Trần Hạo phát hiện, đây là một chồn tinh có chút thành tựu nhưng vẫn chưa Nhập Đạo.
A, đầu năm nay yêu tu nếu không phải ẩn núp thật thì chính là điệu thấp làm yêu, không có con nào dám giống trống khua chiêng ra tay với người như vậy, ngươi đây là có một chút thành tựu đã coi trời bằng vung à!
Trần Hạo đứng dậy, nói với Tiểu Hắc:
- Đi, bắt nó tới.
Mèo mun lập tức hưng phấn, meo ô một tiếng, xông về dốc núi.
Thế nhưng còn không đợi nó chạy lên, chồn kia đột nhiên quay người lại, phốc một tiếng đánh ra một cỗ khí tức màu vàng.
Mèo mun thấy thế, mắt mèo trừng lớn, liền xoay người chạy.
Trần Hạo:
- . . .
Rất nhanh, khí tức màu vàng còn chưa thổi đến, một mùi thối đã lan đến trước.
Trần Hạo ngửi thấy mùi này, chỉ cảm thấy dạ dày đều muốn nổ tung, loáng thoáng, đầu óc có chút mơ hồ
Mẹ nó thật là thối ! Hơn nữa còn có hiệu quả mê thần!
Hiện tại, Trần Hạo đã biết người trong thôn ở ngọn núi nhỏ này bị hôn mê trong sơn cốc như thế nào, chính là do con chồn này.
Muốn đánh ngất ta bằng mùi thối này? Nằm mơ!
Trần Hạo ngưng thần, vận chuyển pháp lực, sau đó há miệng thở ra.
Hô hô
Một khí từ trong miệng Trần Hạo thoát ra. Khí này vừa ra, lập tức hóa thành một cơn gió lớn, gào thét bay lên, phóng tới hoàng khí.
Sau một khắc, cuồng phong bao lấy hoàng khí, cuốn ngược lại, tốc độ rất nhanh cuốn tới con chồn.
Chồn:
- . . .
Chi chi!
Rít lên một tiếng, con chồn xoay người chạy.
- Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, Tiểu Bạch, ngăn nó lại.
Trần Hạo vội vàng kêu gọi.
Mắt thấy hoàng khí bị Trần Hạo xua tan, ba tiểu yêu liền động, trực tiếp tản ra truy kích.
Mèo mun chính diện đuổi theo, gà ngốc đập cánh, như khinh công Thảo Thượng Phi, đuổi ở bên trái, Bạch Lộ thì co rụt thân thể lại bắn ra, một lần đã bắn xa mấy mét, sau đó liên tục mấy lần như vây, đuổi theo từ bên phải.
Qua mấy hơi thở, ba tiểu yêu đã vây quanh con chồn.
Chồn kia vô cùng phẫn nộ, nó uy hiếp mèo mun.
Hai mắt mèo mun lộ vẻ khinh thường, oa ô một tiếng, tiến vào trạng thái kim mao, khí thế tăng vọt, nhe răng trợn mắt.
Chồn:
- . . .
Quay người lại, chồn lại nhìn về phía Bạch Lộ, ánh mắt chớp động, tựa như muốn mở đường máu từ bên này.
Bạch Lộ khẽ lắc thân một chút, thân thể dần biến lớn, hóa thành cự xà dài bảy, tám mét, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
Chồn:
- . . .
Lại liếc mắt nhìn gà ngốc, sợ con gà ngốc này cũng sẽ biến thân dọa nó, chồn khẽ kêu một tiếng, trực tiếp nằm xuống, mắt nhỏ tội nghiệp, ô ô cầu xin tha thứ.
Lúc này, Trần Hạo bay xẹt tới, nhìn bộ dáng của chồn, bĩu môi cười một tiếng.
Có chút năng lực liền đắc ý, hiện tại còn dám tỏ vẻ, ca mà đã ra tay, bốn đánh một, không sợ không chỉnh chết ngươi.
- Bạch Lộ, có thể nói chuyện với tên gia hỏa này hay không?
Trần Hạo hỏi.
Bạch Lộ nhìn về phía chồn một lát, sau đó mở miệng nói:
- Nó nói nó là cháu nuôi của Đông Bắc Hoàng bà bà, chúng ta muốn giết nó, khẳng định sẽ bị trả thù.