Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 248: Tiểu Quỷ Quật Cường

Chương 248: Tiểu Quỷ Quật Cường

Nghe được lời của tiểu nam hài, Trần Hạo trầm giọng nói:
- Nói rõ một chút, ta muốn biết, vì sao những này người lớn này lại đáng chết.
Tiểu nam hài hừ một tiếng, rốt cục mở miệng.
Tiểu nam hài tên là Chu Kỳ, lúc chết mới tám tuổi, nói đến, cái chết của nó cũng làm cho người ta thổn thức.
Cha mẹ của Chu Kỳ mặc dù không tính là giàu có, nhưng cũng là nhà không lo ăn uống, lại thêm bọn họ chỉ có một đứa con là Chu Kỳ, thời gian trôi qua cũng vui vẻ.
Nhưng là có một ngày, cha của Chu Kỳ bởi vì đạt được thành tích trong công việc tốt, cầm tiền thưởng, muốn ăn mừng, đắc ý đi về sớm, không thông báo cho vợ, chủ động đi đón con về nhà, chuẩn bị dẫn vợ đi ăn tiệc, cho cô ấy niềm vui bất ngờ.
Kết quả là mẹ Chu Kỳ cho hắn một niềm kinh hãi, nàng vượt quá giới hạn, hơn nữa còn là trong nhà hắn, ở trong phòng ngủ của hắn vượt quá giới hạn.
Tình huống như vậy kém chút để cho cha của Chu Kỳ mỗi ngày đều đi sớm về muộn trong chín năm, một lòng chỉ vì gia đình sụp đổ, tại chỗ liền đem đôi cẩu nam nữ đánh một trận tơi bời.
Ngay lúc đang đánh hăng, mẹ của Chu Kỳ dùng danh nghĩa của con cầu xin tha thứ, nhưng lúc ấy cha của Chu Kỳ đang nổi giận nhìn thấy Chu Kỳ, lại quá bi phẫn, rống giận để cho mẹ của Chu Kỳ mang con cút đi, đẩy mẹ của Chu Kỳ ra.
Kết quả là mẹ của Chu Kỳ vướng vào Chu Kỳ, làm Chu Kỳ từ trên cầu thang ngã xuống, đầu đâm vào trên vách tường, tử vong tại chỗ.
Tấn trò hề này, tự nhiên lấy bi thống mà kết thúc, đứa trẻ đáng thương.
Sau khi Chu Kỳ chết, kháng cự luân hồi, trong lòng oán hận, lúc sắp chuyển hóa thành ác quỷ, nó thấy được cha nó một đêm đầu bạc, lại thấy được mẹ nó điên điên khùng khùng, trong lúc nhất thời không biết nên hận người nào.
Không trả thù cha mẹ được, cũng không muốn lại nhìn thấy bọn họ, Chu Kỳ rời khỏi Gia Thành làm cô hồn dã quỷ, nguyên bản nó không có chỗ ở cố định, lưu lãng tứ xứ, cho đến tận khi tiến vào một chỗ quỷ dị, gặp một con Quỷ Anh.
Về sau, Chu Kỳ liền có thêm một công việc.
Đó chính là vì nhưng đứa trẻ bị chết đi tìm công đạo, tìm kiếm thông cảm.
Công việc này rất đơn giản, phàm là những đứa trẻ lúc hoài thai bị phá, sinh ra bị giết, nó đều dùng một loại quỷ chú mà Quỷ Anh cho nó để gia trì, sau đó dùng để khảo nghiệm những người cha mẹ kia, ai thông qua khảo nghiệm, bình an vô sự, không thông qua khảo nghiệm, lấy cái chết để trả nợ.
Mấy tháng nay, huyện thành phát sinh một loạt những vụ tai nạn xe, thậm chí còn có một ít chuyện khác, cho nên tính gộp lại cũng có chừng hơn ba mươi vụ, đều là nó tự tay làm ra.
Nghe xong chuyện của Chu Kỳ, Trần Hạo hoàn toàn im lặng.
Nghe ý tứ trong lời nói này, người sai thật đúng là những người lớn.
Nhất thời xúc động, chỉ lo sảng khoái, làm người chết, lại không muốn dưỡng dục. Chuyện này đối với những tiểu sinh mệnh có cơ hội diện thế lại bị cưỡng ép bỏ đi, như thế quá tàn nhẫn!
Đặc biệt là hành vi của tiểu quỷ, chỉ là vì những tiểu sinh mệnh này lấy một cái áy náy trong lòng cha mẹ chúng, kết quả cũng không có người nào hối hận, thật giống như xoá bỏ một sinh mệnh, chỉ là một chuyện không quan trọng, dạng tâm tính như thế, như thế nào để những tiểu sinh mệnh bị xoá bỏ kia có thể tiêu tan?
Nhưng cũng phải nói lại, đầu năm nay quá nhiều người bị tai nạn giao thông, nếu để cho tiểu quỷ tiếp tục làm như vậy, vậy số người tử vong tất nhiên lên đến một con số khổng lồ, đến lúc đó người sống còn có thể còn lại bao nhiêu đều không biết được.
Nó không kiêng nể gì cả như thế, khẳng định sẽ dẫn tới sự chú ý của Đạo môn, đến lúc đó thì tiểu gia hỏa này xem như xonf, tùy tiện đến một tu sĩ Đạo môn đều có thể một bàn tay chụp chết.
Trầm mặc một lát, Trần Hạo nhìn về phía tiểu quỷ hỏi:
- Mặc dù điểm xuất phát của ngươi là tốt, nhưng loại khảo nghiệm này đối người khác quá nghiêm khắc, dù sao cũng là bào thai chưa xuất sinh, tình cảm của cha mẹ đối với dạng hài tử này cũng chưa đạt tới trình độ khắc sâu như vậy, bảy ngày khảo nghiệm, mười người liền có chín không thể thừa nhận.
Chu Kỳ ngẩng đầu lên, quật cường phản bác:
- Đã phạm sai lầm, vì sao không thể tiếp nhận trừng phạt, lúc ta không nghe lời, lúc ấy ba ba còn đưa tay đánh ta, cũng không cho ta cơ hội sửa đổi, chẳng lẽ cũng bởi vì các ngươi là người lớn, các ngươi liền có tư cách đối xử với trẻ con chúng ta như thế sao? Nếu như ngươi nghĩ như vậy, vậy ngươi giết ta đi, dù sao ta cũng không phục.
Trần Hạo nghẹn lời, tức giận:
- Ta không phải nói người lớn có tư cách làm như vậy, chỉ là cái xã hội này chính là như thế, ngươi vẫn là trẻ con, không hiểu ý nghĩ của người lớn. Muốn dựa theo khảo nghiệm của ngươi, ta đoán chừng về sau người chết sẽ càng nhiều, đến lúc đó dẫn tới những người có thể bắt quỷ kia, ngươi cảm thấy mình chạy được sao?
Chu Kỳ khẽ nói:
- Vậy liền giết ta thôi, dù sao người lớn các ngươi chính là như vậy, luôn vì tư lợi.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, lời này của ngươi chính là nói bừa, cũng không phải tất cả người lớn đều như vậy, tối thiểu nhất, ta cũng không phải như thế.
Hơn nữa, ta cũng không phải vì những người lớn phạm phải sai lầm kia cầu tình sao, ta đây là suy nghĩ cho ngươi đấy, ngươi cũng không phải là vô địch thiên hạ, ai cũng đánh không lại ngươi, nếu như vậy, ngươi thích thế nào thì là thế đó, nói không chừng còn có thể cải tạo tập tục xã hội, sửa lại đạo đức lòng người nữa.
Mà bây giờ, ha ha, lại chơi chết thêm mười mấy người, khẳng định sẽ bị trọng điểm chú ý, đến lúc đó ngươi muốn chạy đều chạy không thoát.
- Tiểu gia hỏa, ngươi thật không sợ? Phải biết, ngươi bây giờ đã chết, lại chết một lần, chính là hồn phi phách tán, đến lúc đó chẳng còn gì nữa.
Trần Hạo nói.
Chu Kỳ cắn răng nói:
- Ta không sợ, đây là nhiệm vụ mà anh linh giao cho ta, là vì đám trẻ chúng ta đòi lại công đạo, đây là chính nghĩa.
Chính nghĩa?
Trần Hạo dở khóc dở cười, loại sự tình này có thể sử dụng chính nghĩa để hình dung sao? Đây là vấn đề đạo đức.
Nhưng gặp được đứa trẻ bướng bỉnh như thế, hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Đối phó Chu Kỳ? Trần Hạo cảm giác mình không hạ thủ được, không nói đứa trẻ trước mắt này bị uổng mạng vô tội, lúc mấu chốt, không xuất thủ trả thù đối với cha mẹ đã ngộ sát nó, đây chính là một đứa trẻ có lương tâm, Trần Hạo căn bản làm không được loại sự tình này.
Thế nhưng nếu mặc kệ, tiểu quỷ này khẳng định sẽ tiếp tục làm thế, kết quả không có gì hơn là giết chết một vài người, sau đó bị tu sĩ Đạo môn khác đánh cho hồn phi phách tán, đây cũng là một cái kết thúc thê lương.
Haizz, xem ra vẫn là phải tìm anh linh kia, hết thảy những thứ này đều là do nó đứng phía sau thao túng.
Cũng không biết tên gia hỏa này làm như thế là có chủ ý gì.
Trong lòng hơi động, Trần Hạo mở miệng nói:
- Ngươi luôn nói anh linh, không biết ngươi có dám dẫn ta đi gặp nó hay không?
Chu Kỳ hồ nghi nhìn Trần Hạo:
- Ngươi muốn làm gì?
Trần Hạo cười nói:
- Ta muốn cùng nó tâm sự vấn đề liên quan tới chính nghĩa và đạo đức, làm sao? Ngươi sợ?
Chu Kỳ ngạo nghễ nói:
- Ta mới không sợ, anh linh rất lợi hại, ngươi khẳng định đánh không lại.
- Nó đã lợi hại như vậy, vì sao không đích thân đến trả thù những người làm tổn thương trẻ con này, nhất định phải là ngươi tới làm?
Trần Hạo bĩu môi nói.
Chu Kỳ theo bản năng nói:
- Đó là bởi vì bản thể của anh linh không thể rời khỏi quỷ. . .
Lời còn chưa dứt, Chu Kỳ ngậm miệng, nhìn chằm chằm Trần Hạo, bộ dáng tức giận vì ngươi dụ ta nói.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng.
Không thể rời khỏi quỷ. . . Quỷ cái gì đó khẳng định là một nơi, nói cách khác, bản thể của nó là bị vây, sau đó dùng thủ đoạn gì đó lung lạc Chu Kỳ, để Chu Kỳ giúp nó làm những chuyện này.
Ha ha, nếu như không có vấn đề, ta liền ăn thức ăn của chó.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất