Chương 249: Quỷ Động
- Hừ, ngươi gạt ta, ta không dẫn ngươi đi.
Chu Kỳ cảm giác bị mắc lừa, rất khó chịu quay đầu sang một bên.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, đã anh linh không ra được, như vậy nói cách khác, ta bắt ngươi lại, chuyện hại người này đoán chừng coi như xong, về sau cũng sẽ không phát sinh tiếp.
Chu Kỳ:
- . . .
- Cũng đừng nghĩ tới việc chạy trốn, ta vì thân thế đáng thương của ngươi, không muốn ra tay với ngươi, nhưng ta không khoan nhượng ngươi điên cuồng hại người như vậy, nếu như không tin, ngươi có thể thử một chút.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Chu Kỳ tức giận trợn mắt nói:
- Ngươi cũng là người xấu.
Trần Hạo cười nhạo:
- Người tốt, người xấu, không phải đơn thuần định nghĩa như ngươi vậy, ngươi nói hại trẻ con đều là người xấu, vậy ngươi nói cho ta, mẹ ngươi vượt quá giới hạn, cha ngươi ngộ sát ngươi, bọn hắn là người tốt hay là người xấu? Những người bị hại này chẳng có tí quan hệ gì với ngươi, lại bị ngươi lừa chết, ngươi xem ngươi là người tốt hay là người xấu?
Chu Kỳ muốn nói lại thôi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Tiền bối của chúng ta có câu nói nói rất hay, mình đã không muốn bị thì chớ dùng trên thân người khác, ngươi cũng không muốn đi trả thù cha mẹ của mình, ngươi nói cho ta, những đứa trẻ này còn chưa có ý thức, tư duy một mảnh trống không, bọn chúng làm sao rõ ràng cha mẹ đối với mình là yêu hay là không yêu? Mà những người phá thai kia, ngươi xác định đều là nhẫn tâm không muốn có hài tử, mà không phải bởi vì nguyên nhân khác? Bọn họ thật sự đáng chết? Còn nữa, cái âm khí tử khí nặng nề này, đừng nói người sống, cho dù ngươi ngồi vào đều sẽ bị ảnh hưởng, ngươi nói với ta muốn chịu đựng bảy ngày? Tới tới tới, ta có một đạo Chưởng Tâm Lôi, không cần bảy ngày, ngươi chỉ cần chịu qua bảy phút, ta coi như ngươi thắng.
Chu Kỳ tỏ vẻ ngơ ngác, đầu óc non nớt, hoàn toàn không tìm thấy từ nào để phản bác.
Trần Hạo nói:
- Nói nhảm cũng không cần nữa, hoặc là ta bắt ngươi giam lại, hoặc là nói cho ta biết anh linh kia ở đâu, chọn một.
Chu Kỳ nhìn Trần Hạo hằm hằm:
- Ngươi sẽ hối hận.
Trần Hạo cười:
- Ta có hối hận hay không không biết, nhưng ngươi hại nhiều người như vậy, muốn hối hận đều không có cơ hội.
- Được, ta dẫn ngươi đi.
- Trước không vội, thu lại anh linh trên xe này trước đã.
Trần Hạo bình tĩnh nói.
Chu Kỳ khẽ nói:
- Ta chỉ làm, sẽ không thu.
Trần Hạo lắc đầu.
Hiện tại đã hoàn toàn hiểu ra.
Đây chính là một tiểu quỷ chết oan bị lợi dụng! Bị tẩy não quá sâu, phạm sai lầm quá nặng, muốn cứu đều không có cơ hội.
Chu Kỳ không thu lại được, Trần Hạo cũng biết rằng cái anh linh trên xe là do Quỷ Anh chuyển hóa. Đi đến bên cạnh xe, trong tay ngưng tụ ra Chưởng Tâm Lôi, vỗ xuống cái xe nhỏ.
Một tia sáng hiện lên, sau một khắc, âm khí tử khí bao phủ cái xe nhỏ kia, ầm vang mà diệt, biến mất vô tung vô ảnh, nhưng mui xe cũng bị đánh ra một cái lỗ lớn.
Ngay lúc này, ô ô, tút tút, ô tút. . . tiếng còi báo động vang lên.
Tiếng còi báo động vừa vang lên, tầng lầu có người mở cửa sổ nhìn xuống.
Trần Hạo:
- . . .
Vội vàng quay lại trong xe, lái xe chạy mau.
Sau khi rời khỏi cư xá, Trần Hạo vừa hỏi thăm Chu Kỳ, vừa chạy, một giờ sau, Trần Hạo ra khỏi huyện thành, rẽ phải ở một ngã tư đường, tiến vào một con đường nhỏ.
Vừa mới rẽ vào, đột nhiên sắc mặt của Trần Hạo hơi động, giảm tốc độ, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.
Chỗ ánh mắt chiếu tới, hai thân ảnh đang chậm rãi đi lại.
Hai thân ảnh này, là một nam một nữ, nhìn đều rất trẻ trung, lúc này lại ngơ ngác sững sờ, từng bước một tiến về phía trước.
Dưới Âm Dương Nhãn, Trần Hạo nhìn thấy trên thân bọn chúng quấn quanh một sợi tử khí, cùng anh linh trên xe giống nhau như đúc.
Ánh mắt chớp động, quan sát một lát sau, Trần Hạo như suy nghĩ ra cái gì, chợt liếc qua Chu Kỳ.
Lúc này Chu Kỳ cũng đang kinh ngạc nhìn hai con quỷ kia, tựa hồ có chút không hiểu.
Trần Hạo hỏi:
- Làm sao? Ngươi biết bọn chúng?
Chu Kỳ chần chờ một chút, nói:
- Bọn họ không phải đã phải là đã chết cùng đứa bé, hồn phi phách tán rồi sao? Vì sao vẫn còn sống, còn chạy tới nơi này?
Trần Hạo nhếch miệng cười:
- Chuyện này phải hỏi ngươi, người bị ngươi bẫy chết, vì sao lại chạy đến nơi này?
Chu Kỳ:
- . . .
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Ngươi có thể nói cho ta, anh linh kia nói với ngươi như thế nào không?
Chu Kỳ chần chờ một chút, mở miệng nói:
- Anh linh nói, giúp đứa bé đòi công đạo, nếu như cha mẹ thông qua kiểm tra liền có thể bình an vô sự, đứa bé cũng có thể đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người. Nếu như không thông qua kiểm tra, đứa bé liền sẽ mang cha mẹ đi, cùng một chỗ hồn phi phách tán.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười mà nói:
- Nói hồn phi phách tán gì đó? Chính là như vậy sao?
Chu Kỳ nghẹn lời.
- Đứa trẻ ngốc, ngươi bị lừa rồi, ngươi làm những chuyện này đều là sai lầm, đều là trợ trụ vi ngược, ngươi mới là người xấu trong miệng mình.
Trần Hạo thở dài nói.
- Không, không có khả năng, anh linh sẽ không gạt ta.
Chu Kỳ kích động lớn tiếng phản bác.
Trần Hạo bĩu môi:
- Được, vậy thì đối mặt nói chuyện đi.
Chu Kỳ im lặng, nhưng ánh mắt chớp động, ẩn chứa bất an, tay cũng không nhịn được nắm ở cùng một chỗ, nhè nhẹ run.
Không bao lâu, Trần Hạo đi theo hai âm hồn đi tới một miệng sơn cốc.
Đến nơi này, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, sơn cốc này thường thường không có gì lạ, cũng không có cái gì dị thường.
Nhưng Chu Kỳ chỉ hướng nơi này, mà âm hồn cũng tới nơi này, chính là chỗ này không sai được.
Sau khi xuống xe, Trần Hạo tới gần âm hồn kia.
Dưới khoảng cách gần, Trần Hạo phát hiện quần áo của hai con quỷ này có chút quen quen, suy nghĩ một chút, Trần Hạo nhớ tới, đây không phải là hai người mà mình gặp ở cùng một chỗ trong tai nạn xe trên đường kia à, mặc dù lúc ấy không thấy tướng mạo rõ ràng, nhưng quần áo lại nhìn rất cẩn thận, cùng hai con quỷ này giống nhau như đúc.
Giúp đám trẻ chất vấn cha mẹ? Tìm kiếm công đạo? Con mẹ nó chứ, đây chính là tà pháp hại người, lòng mang ý đồ xấu.
Trần Hạo cười lạnh một tiếng, theo hai âm hồn đi vào trong sơn cốc.
Đến sâu trong thung lũng, Trần Hạo liền thấy một cái sơn động.
Ngay lúc hai âm hồn đang muốn đi vào trong sơn động, đột nhiên Chu Kỳ chạy đi vào trước một bước.
Ánh mắt của Trần Hạo hơi động, không quấy nhiễu, đi theo sau.
Trong sơn động một mảnh đen kịt, Trần Hạo nhìn không rõ ràng, lấy ra đèn pin cường quang, tìm tòi tiến lên.
Đi mấy phút, trước mắt rộng mở trong sáng, đồng thời phát hiện ánh sáng.
Đây là một cái hang động có không gian to lớn, sơn động chỗ mình đang đứng, chính là một cái cửa vào, khoảng cách phía sâu nhất còn có khoảng sáu bảy mét.
Hang động một mảnh lộn xộn, không gian bên trong tràn ngập từng đoàn từng đoàn lục sắc quang mang lớn cỡ nắm đấm, bốn phía bay múa, như là những con đom đóm lớn.
Những lục sắc quang mang này lại là từng con âm linh, tản mát ra âm khí nồng nặc.
Trần Hạo đầu tiên là giật mình, chợt trợn mắt hốc mồm.
Hắn lại phát hiện ra một đồ vật, không đúng, không phải một đồ vật, là một đám!
Bao quanh hang động, có từng dãy bia đá.
Những bia đá này Trần Hạo nhận biết, chính là Thái Sơn thạch.
Mỗi một Thái Sơn thạch, đều ẩn chứa một cỗ lực lượng thuần khiết, giống như sắp xếp thành một cái trận thế, tác động qua lại, lực lượng ẩn ẩn tương liên cộng sinh, đem âm linh bên trong huyệt động này giam ở trong đó.
Quả nhiên, nơi này cũng bị vị cao nhân nào đó phát hiện, đồng thời làm ra thủ đoạn dự phòng.
Đang quan sát, Trần Hạo liền nghe được Chu Kỳ giận dữ hét:
- Anh linh, ngươi ra đây cho ta.