Chương 257: Buộc Gà Gia Động Thủ
Nghe được Bạch Lộ phiên dịch, Trần Hạo thầm than không tốt, nếu là Hoàng Thượng trả lời không tốt một chút, tiểu Hoàng khẳng định sẽ xù lông a.
Đúng lúc này, cha mẹ và tổ mẫu của Hoàng Thượng cùng đến đây.
Nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, vội vàng đi lên hỏi thăm, sau khi biết được nguyên nhân gà ngốc phẫn nộ, ba con chồn nhìn gà ngốc cũng im lặng không biết nói gì.
Đừng làm rộn có được không, ngươi ngoại trừ có cái mào gà, có điểm nào giống gà đâu! Ngươi rõ ràng chính là chim quý thú lạ mà!
Nhưng thái độ của gà ngốc, rõ ràng biểu thị nó chính là một con gà, lão chồn rất tinh minh, vội vàng nói xin lỗi, sau đó giải thích nói gà này cũng không phải là chồn đi săn, mà là cùng thương nhân nhân loại hợp tác, bọn hắn cung cấp thịt gà, dù sao hiện tại thú hoang trên núi càng ngày càng ít, liền xem như yêu thú, cũng chỉ có thể dựa vào khoa học của nhân loại để sinh sống, nếu như gà ngốc có gì bất mãn, bọn chúng có thể bỏ đi, đổi đồ ăn khác.
Đối mặt với thái độ tốt của chồn như vậy, gà ngốc cũng yên tĩnh lại.
Kỳ thật sau khi linh trí tăng lên thì tự gà ngốc cũng hiểu rằng, thế giới này chính là ăn những động vật nhỏ yếu hơn để sinh tồn.
Mình là tốt số, theo Trần Hạo, sau đó có mấy lần cơ duyên mới có hôm nay, nếu không thì vận mệnh cuối cùng cũng không ngoài việc bị nấu canh.
Nếu như bởi vì nhìn thấy mấy con gà nướng, mình liền tức giận, sợ là không thích hợp.
Ánh mắt bi ai nhìn thoáng qua những con gà bị nướng vàng kia, gà ngốc nghiêng đầu, nhanh chóng chạy ra xa.
Đám chồn:
- . . .
Trần Hạo áy náy cười một tiếng, nói:
- Không có việc gì, ta đi an ủi nó một chút.
Nói xong, Trần Hạo đuổi theo hướng gà ngốc chạy.
Mèo mun và Bạch Lộ nhìn lẫn nhau, vội vàng đuổi theo.
So với tiệc tối thú vị, vẫn là đồng bọn nhà mình quan trọng hơn.
Nhìn bóng lưng của nhóm Trần Hạo, đám chồn nhìn lẫn nhau.
Trách gì chúng ta? Loài chồn chúng ta chính là ăn thịt mà, nhất là thịt gà, giòn, ăn ngon vô cùng, Hoàng gia càng là có truyền thống, trước khi lâm chung, nhất định phải ăn một bữa toàn gà, cho không uổng công được sinh ra trên đời a!
Không nghĩ tới đạo hữu Trần Hạo lại có một sủng vật linh kê, mẹ nó chứ, cũng không thể bởi vì ngươi mà chúng ta phải đổi thành ăn chay chứ!
Một đường chạy ra khỏi sơn cốc, gà ngốc mới nằm xuống bên trên một sườn núi nhỏ, mắt nhỏ mê mang, cảm xúc sa sút.
Trần Hạo đuổi theo, nhìn gà ngốc một chút, ngồi xuống bên người nó, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng.
Lại nói tiếp, Trần Hạo đã sớm cân nhắc tới vấn đề này.
Mình có thể không ăn gà, phòng ngừa tổn thương tâm linh của gà ngốc.
Nhưng là gà là đồ ăn đại chúng, là loại đồ ăn thiết yếu thường ngày. Về sau kiểu gì Tiểu Hoàng cũng sẽ thấy, đến lúc đó xử lý làm sao?
Cho nên đây là tâm kết của nó. Phải tự đối mặt. Nếu không vượt qua được, tu hành về sau của gà ngốc có thể sẽ gặp vấn đề, nếu vượt qua được, đại đạo liền mất đi một chướng ngại vật.
Không bao lâu, mèo mun cõng lam hồ điệp và Bạch Lộ chạy tới, cũng ở bên cạnh an tĩnh làm bạn.
Bạch Lộ còn tốt, đã tu hành mấy trăm năm, đạo hạnh so với gà ngốc cao hơn, kiến thức nhiều lắm, cũng hiểu được nhiều lắm, đối với mấy thứ này đều coi nhẹ, dù sao yêu cùng động vật phổ thông khác nhau, một khi Nhập Đạo, chẳng khác nào thoát khỏi phạm vi động vật phổ thông ngu muội, trở thành một tồn tại cấp bậc cao hơn, những đồng loại phổ thông kia ăn động vật nhỏ yếu hơn hoặc là bị động vật khác ăn, đã có thể lý giải được quy tắc mạnh được yếu thua.
Mèo mun càng là không quan trọng, nó ăn quỷ không ít, đối với chuyện ai ăn ai, nó hoàn toàn không quan tâm, có bản lĩnh đến ăn ta, nếu không, liền đợi bị ta ăn đi.
Lam hồ điệp. . . Được rồi, loại này trong đầu đều là mật, không nói cũng được.
Yên tĩnh một lát, gà ngốc phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua đám đồng bọn và Trần Hạo ở bên cạnh, ánh mắt giật giật.
Trần Hạo nhìn về phía gà ngốc, cười nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy không thoải mái, chúng ta bây giờ liền rời đi, thế nào?
Gà ngốc không mở miệng.
Mèo mun cũng meo ô một tiếng, nhe răng trợn mắt, biểu thị nếu như trong lòng không thoải mái, ta hiện tại liền đi qua bắt mấy con chồn đánh cho một trận, báo thù cho đồng loại của ngươi.
Bạch Lộ không nói chuyện, chỉ nhìn gà ngốc, im ắng an ủi nó.
Lam hồ điệp suy nghĩ, rồi nói:
- Đại sư ca ca mua mật ong cho ta, ta lấy một nửa cho ngươi có được hay không, mật ong rất ngọt, ăn rất ngon.
Ánh mắt của gà ngốc chớp động, trong lòng ấm áp, kêu vài tiếng cô cô cô.
Mèo mun meo ô, tựa hồ không tin.
Gà ngốc vội vàng ục ục gọi, sau đó ngẩng đầu gà lên, mắt nhỏ một lần nữa bộc phát thần thái, khí phách bay lên.
Nó chỉ là thấy đồng loại bị ăn, trong lòng nhất thời phiền muộn, cũng không phải là nghĩ không thông.
Dù sao nó đã ăn quỷ ngô, cũng không nghĩ cái gì, một ngụm liền nuốt xuống, cái đạo lý mạnh được yếu thua này, nó hiểu rõ vô cùng.
Giờ phút này sau khi suy nghĩ nghiêm túc, gà ngốc cảm thấy rằng mình không có cách nào cứu vớt tất cả đồng tộc trong thiên hạ, nó có thể làm, chính là để cho mình từ bên trong loại vận mệnh bị ăn này vượt ra.
Trần Hạo nghiêm túc nhìn gà ngốc một chút, cười nói:
- Được, vậy chúng ta trở về đi, chúng ta tới làm khách, đến bữa ăn đột nhiên rời đi, cũng không lễ phép.
Gà ngốc gật đầu, chạy xuống đỉnh núi trước một bước, cộp cộp chạy vội, nhìn thật giống như đã tỉnh lại.
Mới vừa tới đến cốc khẩu, lúc đang định đi vào, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ thấy trong một bụi cỏ, một con chồn đột nhiên vọt ra, nhe răng trợn mắt cắn về phía gà ngốc.
Gà ngốc sinh lòng cảnh giác, ục ục kêu, cánh lắc một cái, bay lên.
Nhưng con chồn kia cũng không phải động vật phổ thông, mà là yêu tu Nhập Đạo, đối với việc bắt gà càng là kinh nghiệm phong phú, gà ngốc vừa bay lên, nó cũng thuận thế nhảy lên, tiếp tục táp tới.
Cô cô cô!
Lúc gà ngốc bay lên không, rốt cục nhìn rõ ràng đánh lén mình là cái gì!
Mẹ nó chứ, là chồn!
Gà gia vừa mới từ bỏ việc truy cứu các ngươi ăn đồng loại của ta, lúc này ngươi lại có ý đồ với ta!
Thật! Cho! Là ! Gà! Gia! Dễ! Bắt! Nạt! Sao!
Con mắt gà ngốc trợn tròn, nhìn con chồn đang hưng phấn cắn tới, lập tức há mồm phun một cái, một đạo khí lưu xanh biếc đánh trúng con chồn đối diện.
Chồn quá sợ hãi, lúc đang muốn xem xét mình có chuyện gì, đột nhiên thân thể cứng đờ, rơi xuống đất, trong khoảnh khắc, nó liền biến thành một con chồn đá!
Ục ục!
Gà ngốc bay thấp, há mồm liền muốn mổ.
- Nghiệt súc dừng lại!
Một thanh âm vang lên, sau đó một thân ảnh bay tới.
Thế nhưng là gà ngốc lại không quan tâm, trực tiếp mổ một cái vào con chồn hóa đá.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, thân thể con chồn kia xuất hiện từng đạo đường vân, sau một khắc liền bị chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.
- Hài nhi của ta, nghiệt súc, ta muốn ăn ngươi!
Thân ảnh đang bay tới bi phẫn, oán độc gầm thét.
Thế nhưng lúc nó còn chưa đi tới cạnh gà ngốc, một đạo hắc ảnh đã tấn công tới nó.
Một tia sáng hiện lên, thân ảnh đang bay tới kia rơi xuống đất dừng lại, thế mà cũng là một con chồn tinh! Nhìn khí tức trên thân thể, đạo hạnh cũng không kém.
Tấn công nó, tự nhiên là mèo mun.
Ngăn cản chồn tinh, mèo mun nhe răng trợn mắt, làm ra tư thế công kích.
Chồn tinh tức giận:
- Một con tiểu miêu yêu, cũng dám cản ta, hôm nay ta muốn đem các ngươi. . .
Lời nói đột nhiên im bặt, chồn tinh trợn mắt hốc mồm nhìn trong bụi cỏ bên cạnh chậm rãi hiện ra một con rắn to, mắt rắn băng lạnh kia, trực tiếp khóa chặt nó, làm nó hãi hùng khiếp vía.
- Ngươi nói muốn ăn Tiểu Hoàng nhà ta?
Lúc này, Trần Hạo chắp hai tay sau lưng, thản nhiên dạo bước mà đến, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh khiết.