Chương 256: Tiệc Tối
Đi Hồ gia là chuyện không thể nào, vốn chính là hiểu lầm, nếu thật muốn đi, không phải con rể thì cũng là con rể.
Trần Hạo mở miệng nói:
- Ngươi trở về đi, ta với bạch hồ đạo hữu chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không phải như ngươi nghĩ, cho nên ta không có khả năng đi Hồ gia.
Hồ ly đen cuống lên, đang muốn khuyên giải lần nữa, đột nhiên mèo mun oa ô một tiếng, hung thần ác sát nhìn hồ ly đen, một cỗ khí tức lăng lệ trực tiếp bao phủ hồ ly đen, dọa tới nỗi lời nó muốn nói trực tiếp bị chặn ở cổ, thân thể đều run lẩy bẩy.
Hoàng Thượng nguyên bản đang tức giận, bây giờ lại trở nên vui vẻ.
Đắc ý đi, tiếp tục đắc ý đi, trêu tới miêu tỷ không cao hứng, miêu tỷ ăn ngươi.
Hồ ly đen không còn phản ứng nữa, Trần Hạo nhìn về phía Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng hiểu ý, lập tức diễu võ giương oai tiếp tục dẫn đường.
Mèo mun liếc qua hồ ly đen đang phát run, lúc này mới khinh thường xoay người đi theo.
Một nhóm đi xa, hồ ly đen do dự một chút, quay người nhảy vào bụi cỏ không thấy đâu nữa.
Tiếp tục đi, lần này không bị ai cản đường nữa, sau khi vượt qua mấy đỉnh núi, đi tới một cái sơn cốc.
Vừa tới nơi này, Trần Hạo liền thấy hơn mười con chồn đang chơi đùa ở bên ngoài thung lũng.
Chỉ là, những con chồn này đều là động vật phổ thông, mảy may yêu khí cũng không có.
Nhìn thấy có người đến, những con chồn này kinh hoảng tán đi, nhưng một lát sau lại hội tụ, nhìn về phía Hoàng Thượng đang dẫn đường.
Hoàng Thượng kêu chi chi một tiếng, những con chồn này lập tức hưng phấn vui vẻ chạy tới, vờn quanh bên người nó, cọ cọ vào thân nó, nhìn rất là thân mật.
Hoàng Thượng cũng hưng phấn cùng đám chồn chơi đùa một lát, sau đó nó kêu một tiếng, đám chồn liền nhìn về phía bọn Trần Hạo.
Mặc dù là động vật phổ thông, nhưng loài chồn cũng có chút linh tính, rất nhanh xếp thành một đội, đối với đám Trần Hạo bên này gật đầu, thoạt nhìn giống như là nghênh đón.
Hoàng Thượng đắc ý kêu chi chi vài tiếng đối với Trần Hạo.
Không cần Bạch Lộ phiên dịch, Trần Hạo xem qua liền hiểu ý tứ, cười nói:
- Được rồi, không cần đa lễ như vậy, chúng ta trực tiếp đi bái phỏng trưởng bối của nhà ngươi đi.
Hoàng Thượng lúc này chi chi một tiếng, một đám chồn tán đi, đi đến nơi khác chơi đùa.
Đi theo Hoàng Thượng tiến vào trong sơn cốc, Trần Hạo thấy được càng nhiều chồn, tốp năm tốp ba ở các nơi trong sơn cốc, mặc dù ngạc nhiên với nhóm Trần Hạo, nhưng vì có Hoàng Thượng dẫn đường, đám chồn cũng không có dị động gì.
Trần Hạo đảo mắt một vòng, phát hiện toàn bộ đều là phổ thông, cũng là thở dài trong lòng, đại đạo khó khăn, thiên địa vạn vật, ai cũng chịu ảnh hưởng.
Lúc này, ánh mắt của Trần Hạo nhất động, nhìn về phía phía trước.
Lại xuất hiện ba con chồn, một con nhìn dáng vẻ rất già nua, hai con khác ngược lại là lông tóc sáng bóng, đang vào lúc tráng niên.
Trên thân ba con chồn đều có yêu khí, hơn nữa còn không yếu, một con già nua này so với lam hồ điệp đều mạnh hơn một chút.
- Đạo hữu lâm môn, không có nghênh tiếp từ xa, mong rằng đạo hữu rộng lòng tha thứ.
Một giọng nữ vang lên, sau đó con chồn già nua kia đứng thẳng người lên, ôm trảo đối với Trần Hạo.
Hai con khác cũng rất lễ phép làm theo.
Trần Hạo vội vàng làm một cái Đạo gia lễ tiết, cười nói:
- Đạo môn hậu bối Trần Hạo, xin ra mắt tiền bối.
- Đạo hữu khách khí, Hoàng gia chúng ta cũng có hơn mười năm không có đệ tử Đạo môn đến thăm, đạo hữu có thể đến đây, vạn phần vinh hạnh.
Con chồn già nua kia tiếp tục nói.
Chi chi, chi chi!
Lúc này, Hoàng Thượng mở miệng, tựa hồ nói cái gì.
Không bao lâu, con chồn già nua kia nói:
- Không nghĩ tới tên tiểu tử không nghe lời nhà ta thế mà được đạo hữu tương trợ, thật sự là rất cảm tạ, đạo hữu nhất định phải ở thêm mấy ngày ở Hoàng gia chúng ta, để cho Hoàng gia ta cảm tạ một phen.
Trần Hạo cười nói:
- Tiền bối khách khí, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, giúp chút chuyện nhỏ.
Về sau, hai bên giới thiệu lẫn nhau một chút.
Ba con chồn tinh, một con là bà nội của Hoàng gia, đạo hạnh trên một trăm ba mươi năm, là trụ cột Hoàng gia, hai con khác thì là cha mẹ của Hoàng Thượng, cũng đã tu hành được bảy tám chục năm.
Nhập Đạo tức là có linh, cho dù là dị loại, dưới tình huống không phải địch nhân, Trần Hạo cũng làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, xem như trưởng bối.
Thái độ của Trần Hạo để ba con chồn tinh đều rất vui vẻ, ánh mắt nhìn hắn càng thêm hiền lành, cảm thấy tu sĩ Đạo môn này rất không tệ.
Sau một hồi khách sáo, Trần Hạo theo mấy con chồn tiến vào sâu bên trong thung lũng.
Nguyên bản Trần Hạo cho là nơi chồn ở chính là hang động.
Nhưng lúc tiến vào sơn cốc mới phát hiện, bên trong lại có vài toà biệt thự, vô cùng hiện đại, thậm chí còn có hồ bơi lộ thiên, rất xa hoa xa xỉ.
Thông qua giao lưu, Trần Hạo mới biết, mặc dù là yêu thú, nhưng Hoàng gia cũng theo sát xã hội phát triển, không có bảo thủ không chịu thay đổi. Bên ngoài có cái gì, nơi này đều có, mà nếu không thích, Hoàng gia còn có động phủ, bên trong cũng thuận tiện cho sinh hoạt.
Đương nhiên, đãi ngộ như vậy chỉ có chồn tinh đã nhập đạo mới có tư cách hưởng thụ. Chồn chưa nhập đạo, chỉ có thể ở trong huyệt động bên ngoài.
Sau khi hỏi thăm ý kiến của Trần Hạo, hắn được sắp xếp trong một tòa biệt thự. Sau đó ba con chồn tinh mang theo Hoàng Thượng rời đi, biểu thị muốn chuẩn bị tiệc tối hoan nghênh long trọng, để chiêu đãi Trần Hạo, bảo nhóm Trần Hạo nghỉ ngơi thật tốt trước.
Chờ đám chồn tinh đều đi, Trần Hạo vẫn còn có chút giật mình.
Thật đúng là mở rộng tầm mắt, đây chính là yêu tu sao? Nếu như không phải là thân chồn, Trần Hạo đều cho rằng đây là một nhà giàu ở trong núi.
Nhưng kể từ khi hành đạo đến nay, bôn ba mệt nhọc, đến nơi này cũng có thể chỉnh đốn lại một chút.
Để mấy con vật nhỏ tự mình lựa chọn gian phòng, Trần Hạo liền đi tắm, đổi một bộ quần áo, sau đó bắt đầu đả tọa khôi phục đạo hạnh.
Tu hành đứt quãng, tiêu hao lúc trước hắn đối phó với anh linh chỉ mới khôi phục lại non nửa.
Tu hành không biết năm tháng, chờ sau khi đạo hạnh bị tiêu hao một lần nữa khôi phục lại một chút, rốt cục đã gần chạng vạng tối.
Lúc này, Hoàng Thượng lần nữa trở về, mời nhóm Trần Hạo đi tham gia tiệc tối do Hoàng gia chúng nó an bài.
Tiệc tối của nhân loại Trần Hạo đã gặp qua không ít, cũng đã tham gia vài lần, nhưng đây là của yêu thú, thật đúng là lần thứ nhất nghe nói tới, có chút chờ mong.
Mấy con vật nhỏ cũng hiếu kì, từng con có chút hưng phấn.
Rời khỏi biệt thự, một nhóm đi vào một góc khác của sơn cốc, đi không đến một khắc, trước mắt liền xuất hiện một cái sân bãi to lớn.
Trong sân đã bày mấy bàn dài, phía trên bày đầy đồ ăn, thậm chí còn có rượu.
Lúc Trần Hạo đang tò mò quan sát, đột nhiên một thanh âm vang lên ở bên người.
Ục ục! Ục ục!
Thanh âm đến từ gà ngốc, nghe, dáng vẻ có chút tức giận.
Trần Hạo sững sờ, chợt mặt đen lại.
Hắn thấy được trên những cái bàn dài kia, bày toàn gà, từng con nướng vàng rộm, nhìn mê người vô cùng.
Mẹ nó chứ, quá xấu hổ rồi! Vì suy nghĩ tới tiểu Hoàng, ca ca liền món đùi gà yêu thích nhất đều từ bỏ, không nghĩ tới Hoàng gia bên này lại chuẩn bị nhiều như vậy? Đây không phải là kích thích gà ngốc sao!
Bị thanh âm của gà ngốc quấy nhiễu, Hoàng Thượng có chút kinh ngạc chi chi vài tiếng.
Gà ngốc trừng to mắt, ục ục đáp lại.
Hoàng Thượng:
- . . .
Trần Hạo nhìn về phía Bạch Lộ.
Bạch Lộ nói:
- Hoàng Thượng hỏi có phải là bất mãn đối với tiệc tối hay không, tiểu Hoàng nói, ngay trước mặt nó ăn gà, Hoàng gia là có ý gì.